Danh sách chương

“Sư phụ đến rồi.” Phong Tu nhướng mày, cất cần câu cá vào, đứng lên: “Con cứ tưởng sư phụ sẽ rời khỏi rất lâu chứ.” Doanh Tử Khâm khựng lại: “Tiểu Tu, ông…” “Sư phụ, sinh, lão, bệnh, tử là lẽ thường tình của con người.” Đương nhiên Phong Tu có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình, ông ấy khẽ mỉm cười, cắt ngang lời cô: “Nếu không có sự xuất hiện của sự phụ, làm sao con có thể sống được lâu như vậy.” Vẻ mặt ông ấy nhẹ nhõm, không hề có chút oán trách: “Đời này có thể gặp được sự phụ đã là may mắn lớn của con rồi.” Doanh Tử Khâm im lặng, một lúc sau, cô mới lên tiếng: “Có khi nếu không gặp tôi, ông sẽ càng tốt hơn.” “Năm đó chính sư phụ cứu con, nếu không gặp được sự phụ thì con đã chết từ khi còn nhỏ.” Phong Tu lại mỉm cười: “Tuy rằng con đã già khó để, chỉ còn lại thời gian mấy năm. Nhưng chỉ cần con còn sống ngày nào thì con sẽ bảo vệ giới cổ võ này, sẽ không để cho tâm huyết của người bị hủy hoại trong chốc lát.” Thậm chí ông ấy còn không nghĩ rằng, có một ngày bản thân có thể gặp lại Doanh Tử Khâm lần nữa. Tâm nguyện đã được thực hiện, Phong Tu không còn gì phải hối tiếc cả. Doanh Tử Khâm nhìn hồ nước xanh biếc, im lặng không nói. Chỉ có hiền giả mới là những sinh vật tiệm cận với sự trường sinh bất lão. Cho dù là cổ võ hay thuật giả kim thì chúng cũng chỉ có thể khai phá cơ thể con người chạm đến mức cực hạn mà thôi. Năm trăm năm tuổi thọ, quả thực không thể nào tăng lên thêm được. “Sư phụ, con không thể đi cùng người đến Thế giới chi thành.” Phong Tu nói với vẻ nghiêm nghị: “Mặc dù theo như sự phụ nói, kẻ địch ở trong tối, lại cực kỳ hùng mạnh, không có gì đảm bảo rằng giới cổ vũ sẽ không bị xâm phạm vào một ngày nào đó trong tương lai.” “Mặc dù đồ đệ không thể so sánh được với các hiền giả hệ chiến đấu mà người đã nhắc đến, nhưng nếu là hiền giả hệ hỗ trợ thì con vẫn có thể cầm cự được một khoảng thời gian.” Doanh Tử Khâm quay lại: “Tôi đang có ý đó đây.” Cô lấy mấy lọ thuốc từ trong túi ra, đưa sang: “Ông giữ lại cái này.” Đương nhiên Phong Tu sẽ không từ chối, sau khi nhận lấy ông ấy lại nói đùa: “Con không ở bên sư phụ được bao lâu, nhưng sư muội sẽ sống lâu lắm, có khi còn có thể giúp sư phụ trông con nữa cơ.” Dừng một chút, ông ấy nói tiếp: “Sư phụ, vừa nãy còn có nghe Đại trưởng lão kể về chuyện của nhà họ Lâm rồi, con sẽ xử lý, cho nên người không cần phải bận tâm lo nghĩ.”

Giới cổ võ có hàng trăm ngàn người, làm sao không có vài tên thiểu năng được? Nếu như không có thì đồng nghĩa với việc đang sống trên thiên đường rồi. “Được.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Tôi sẽ đến giới cổ y một chuyến để dạy phương pháp châm cứu mới.”

**

Chỉ trong nửa ngày, tất cả các cổ võ giả đều đã tập hợp xong xuôi, bọn họ đều là tông sự cổ võ. Tổng cộng có ba mươi nghìn người. Hầu như tất cả các cổ võ giả với tu vi hơn một trăm năm đều đã tề tựu đông đủ.

Nếu toàn bộ ba mươi nghìn người này ra ngoài hết thì sẽ có thể nghênh ngang mà đi ở bảy lục địa và bổn đại dương. Người đến từ liên minh võ đạo là nhiều nhất, tiếp theo là nhà họ Nguyệt. Lăng Miên Hề liếc mắt nhìn một cái, không tìm thấy Nguyệt Phất Y, liền hỏi: “Phất Y đâu?” Nguyệt quản gia cười đáp lời: “Tiểu thư Phất Y đang bế quan, chúng tôi cũng không tìm được nơi cô ấy đang bế quan, đợi khi nào cô ấy ra ngoài, tôi sẽ thông báo cho cô ấy biết.” “Chưa nói tới chuyện tiểu thư Phất Y và tiểu thư Miên Hề là bạn thân, loại chuyện này, với tính cách của cô ấy, chắc chắn cô ấy cũng sẽ tham gia.” Lăng Miên Hề gật đầu.

Phục Tịch bước tới, cung kính chào: “Sư phụ.” Doanh Tử Khâm lấy kim châm và ngân châm ra: “Chúng ta bắt đầu.” Hơn cả trăm cổ y bắt đầu châm cứu cho các cổ võ giả. Trong vòng một ngày, bọn họ đã giúp năm nghìn cổ võ giả thực hiện việc đột phá.

Doanh Tử Khâm rút cây kim cuối cùng ra, trán ướt đẫm mồ hôi. “Nghỉ ngơi một lát đi.” Phó Quân Thâm lấy khăn giấy ra lau cho cô: “Ngày mai lại tiếp tục, đừng lấy sức khỏe ra liều mình.” Anh lại đưa cho cô một chai nước trái cây. Doanh Tử Khâm nhận lấy nó và uống một ngụm. Đúng lúc này, điện thoại phát ra tiếng bíp, có hai tin nhắn WeChat đến.

[Đệ Ngũ Nguyệt]: Quay vòng. jpg

[Đệ Ngũ Nguyệt]: Sư phụ, con đã tính ra được tung tích của bố người rồi!

Ánh mắt Doanh Tử Khâm như đọng lại, cô trực tiếp gọi điện thoại cho bên đó: “A lô?”

“Sư phụ, là ở nước Hoa.” Đệ Ngũ Nguyệt hơi ủ rũ: “Những con vẫn không thể xác định vị trí cụ thể, có lẽ chỉ có thể tìm thôi.” 

“Không sao, cô đã hoàn thành tốt công việc.” Doanh Tử Khâm mỉm cười: “Nước Hoa, phạm vi nhỏ hơn cả Trái đất.” Lộ Uyên là khúc mắc trong lòng Tố Vấn. Nếu không tìm được Lộ Uyên, sớm muộn gì sức khỏe của Tố Vân cũng sẽ suy sụp. Doanh Tử Khâm cầm điện thoại, đột nhiên lên tiếng: “Anh.”

Giọng cô lạnh lùng trong trẻo, ngữ điệu đều đều. Nhưng lại có sức cám dỗ mạnh mẽ, tấn công vào màng nhĩ từng chút một. Đã lâu lắm rồi mới được nghe lại danh xưng này, vẻ mặt Phó Quân Thâm trở nên nghiêm túc, lưng cũng căng cứng, sau đó mới nói: “Sao thế?”

“Nguyệt Nguyệt đã tìm ra tung tích của bố em.” Doanh Tử Khâm nói: “Em cần IBI tiến hành so sánh khuôn mặt.” Nhưng ở nước Hoa Lộ Uyên không có danh tính, không có ghi chép trong kho dữ liệu thông tin của IBI, đây là một việc khó.

Bấy giờ sống lưng của Phó Quân Thẩm mới thả lỏng ra: “Được.” Không hiểu vì sao, trong lòng anh lại cảm thấy hơi hối hận.

Hóa ra chỉ là như vậy. Doanh Tử Khâm hơi híp đôi mắt phượng lại, đột nhiên tiến đến gần, như đang suy nghĩ điều gì: “Trưởng quan à, trưởng quan đỏ mặt rồi.”

“Ừm, đỏ mặt rồi.” Phó Quân Thâm ôm lấy cô, để cô ngồi lên đùi mình: “Thế thì gọi lại một tiếng đi?”

“Không gọi thì tốt hơn.” Doanh Tử Khâm ngáp dài, dựa vào vai anh nghỉ ngơi: “Em sợ anh chịu không nổi, lát nữa sẽ biến thành dã thú.” “……”

**

Ba ngày sau.

Thế giới chi thành.

Viện Hiền giả.

Bản đồ sao lần nữa chuyển động, nữ tế tư cũng đưa ra lời cảnh báo thứ ba.

Hiền giả người yêu, sắp trở về!

Norton đứng một bên lắng nghe, vẻ mặt lạnh nhạt, không có bất cứ bình luận gì về lời cảnh báo ấy.

“Norton, cậu đã biết rồi phải không?” Leroy quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng: “Người Tình là một trong số những đầu sỏ gây nên cuộc Thánh chiến năm đó, tuyệt đối không được phép cho cô ta quay lại, nhất định phải giải quyết cô ta khi cô ta vẫn chưa hồi phục.”

Norton cười lạnh lùng: “Các người vô dụng đến mức không thể tính ra được Người Yêu là ai thì giết điều gì?”

“Vì vậy, thà giết nhầm vạn người còn hơn là bỏ sót một người.” Leroy nói với giọng điệu nghiêm túc: “Bắt đầu từ tối nay, tất cả những kẻ từ bên ngoài trở về thành đều sẽ bị giải quyết hết!” 

Norton chợt híp chặt mắt: “Cô đang nói đùa à?”

“Không phải là nói đùa, lượng công việc nhiều.” Leroy lên tiếng: “Tôi sẽ mời Tháp đến hành động cùng với cậu.”

“Không cần đâu.” Norton quay người, lạnh nhạt: “Đừng để cho bất cứ kẻ nào quấy rầy tôi.”

Hắn rời khỏi viện Hiền giả và trở về biệt thự.

Đến nơi thì thấy Tố Vấn thu dọn hành lý, vừa bước ra khỏi cửa.

Norton dừng bước chân: “Đại phu nhân định đi sao?”

“Đúng thế, Yểu Yểu sắp trở về rồi, tôi sẽ không gây phiền phức cho ngài nữa.” Tố Vấn mỉm cười: “Yểu Yểu nói tối nay con bé sẽ quay về, tôi muốn về nấu cho con bé một bữa cơm.” 

Norton nhớ tới lời Leroy đã nói, ánh mắt hơi lạnh lẽo: “Đêm nay à?”

Hiền giả Người Yêu là ai không quan trọng.

Điều quan trọng là hắn chỉ đứng về phía Doanh Tử Khâm.

“Đúng vậy.” Tố Vấn đáp: “Cũng làm phiền ngài chăm sóc cho nhóc Sinai nhé.” Norton uể oải, lười nhác: “Đại phu nhân khách sáo rồi.”

Sinai níu chặt lấy quần áo của Tố Vấn, không muốn để nàng rời đi:
“Đại tẩu…”

Tố Vấn ngồi xuống, dịu dàng nói:
“Ta sẽ bảo Yểu Yểu sang thăm ngươi. Đừng sợ, ngươi xem Clifford tiên sinh còn biết nấu ăn cơ mà. Ngươi với Yểu Yểu đều kén ăn như nhau, vì thế ta cũng yên tâm hơn.”

Sinai: “……”

Nhất định là Tố Vấn không biết cô ấy đã phải ăn “đồ ăn bóng đêm” trong bao lâu rồi.

Đối với Norton, cô ấy là một công cụ bằng người để trau dồi kỹ năng nấu nướng của hắn.

Đặc biệt là cô ấy còn phải đề phòng Norton vạch trần mình.

Sau khi dặn dò xong, Tố Vấn liền dẫn theo hộ vệ rời khỏi biệt thự.

“Đừng nhìn nữa, đã đi xa rồi.” Norton cúi người xuống: “Bữa tối hôm nay ăn cái gì?”

Sinai ngẩng chiếc đầu nhỏ nhắn lên: “Tôi nói rồi, anh có nấu theo ý muốn của tôi không?”

“Cũng phải.” Norton nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy: “Không đâu.” “……”

Cô ấy biết ngay mà.

Sinai không muốn để ý tới hắn nữa, tự quay trở lại phòng khách một mình.

Norton lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra và đi vào bếp.

Ba mươi phút sau, hắn bưng món ăn ra: “Bé con ơi, đến giờ ăn rồi.” Không có ai đáp lời.

Norton cúi đầu nhìn xuống, bây giờ mới phát hiện cô gái nhỏ nằm gục trên ghế sô pha, tay chân dang ra thành hình chữ đại, bên cạnh là vài chai lọ ngả nghiêng.

Có bia, còn có cả rượu trắng.

Ngoài ra còn có không ít trái cây, cũng như đồ ăn nhẹ do Tố Vấn làm.

Sinai đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, hai má cô ấy hơi ửng hồng.

“Bé con uống rượu gì thế này, tửu lượng không có mà còn dám uống rượu hỗn hợp.” Norton tặc lưỡi một tiếng: “Đúng là phiền phức.”

Hắn nhấc Sinai lên bằng một tay và ném cô ấy vào phòng ngủ trên lầu.

Sau đó quay lại phòng thí nghiệm, bắt đầu làm nghiên cứu.

Doanh Tử Khâm mang đến cho hắn rất nhiều dụng cụ giải phẫu, đúng lúc cần dùng tới.

Norton hơi cau mày.

Nhưng mãi mà hắn vẫn chưa tìm được loại thuốc dẫn thích hợp cho thuốc giải.

Cũng không biết khi nào mới phát minh ra được thuốc giải.

“Lạch cạch ——” Có vật gì đó rơi xuống đất.

Norton khẽ động tai, đặt lọ dược trên tay xuống rồi bước lên lầu. Thính giác của hắn vô cùng nhạy bén dù cách xa như thế, tiếng Sinai làm rơi chăn mền xuống đất hắn vẫn nghe rõ.

Trẻ con vẫn là trẻ con, ngay cả khi ngủ cũng không yên.

Norton đẩy cửa bước vào, cúi xuống nhặt chăn mền lên, rồi quay người lại. Vẫn là chiếc giường ấy.

Trên giường, người phụ nữ mặc đồ ngủ, cuộn mình lại ngủ say. Ánh trăng ngoài cửa sổ rơi xuống mái tóc bạch kim của nàng, soi sáng gương mặt thanh tú đang an tĩnh giữa đêm.

Hết Chương 779: Lộ Uyên.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page