Danh sách chương

Thật Thiên Kim Là Toàn Năng Đại Lão

Chương 775: Quan hệ của Doanh Tử Khâm với hiền giả

 

Ai cũng biết, người sáng lập ra mạng W là hiền giả Ẩn Giả.

Bảy quản trị viên là những người trực tiếp làm việc dưới quyền của hiền giả Ẩn Giả.

Beau cũng biết chuyện đợt trước có một quản trị viên bị cách chức nhưng điều cô ta hoàn toàn không biết là, tài khoản của nhà chính mà chỉ có đại gia trưởng mới có thể dùng lại giành được vị trí quản trị viên. Ngoài Hi Lạc ra, trong gia tộc Ryan Cách Nhĩ còn ai có thể tiếp xúc trực tiếp với hiền giả nữa? Beau cắn môi, đột nhiên cảm thấy có chỗ dựa: “Lẽ nào tài khoản các người dùng để ra mặt hộ Doanh Tử Khâm chính là tài khoản quản trị viên mà cô sáu đưa cho?”
“Cô nói tiểu thư Hi Lạc?” Thư ký hơi liếc cô ta, lại mỉm cười: “Quyền quản trị viên của mạng W là Đại tiểu thư đưa cho đấy.” Trong đầu Beau nổ ầm một tiếng, môi run run.
Cho dù cô ta không muốn tin, cũng không cách nào hoài nghi tính chân thực của câu nói này. Dù sao thì cũng không thể làm giả loại tài khoản, biểu tượng quản trị viên còn treo sờ sờ đằng sau ID kia kìa. Tất nhiên chỉ có hiền giả mới có quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quản trị viên của mạng W. Nhưng Doanh Tử Khâm lại có quyền lực tương tự, rốt cuộc cô có quan hệ gì với hiện giả?!
Beau gần như không dám nghĩ tiếp nữa. Lẽ nào Doanh Tử Khâm còn có thân phận gì mà cô ta không biết? Cho nên từ trước đến nay không phải là Doanh Tử Khâm mượn thế lực của gia tộc Ryan Cách Nhĩ, mà ngược lại, là nhà chính muốn dựa vào sự che chở của Doanh Tử Khâm.
Đùa gì vậy chứ! Đúng vào lúc suy nghĩ trong đầu Beau còn đang rối như tơ vò, Tố Vấn đã lấy được tộc phổ từ tay của quản gia. Thư ký ở bên cạnh cũng đang đăng nhập vào mạng W, xóa bỏ mọi thông tin của Beau ở nhà chính.
Từ hôm nay trở đi, cái họ Ryan Cách Nhĩ, không còn thuộc về Beau nữa. “Bà dựa vào cái gì mà làm như vậy?!” Beau gào lên thất thanh: “Bà không phải là Đại phu nhân ư? Lẽ nào thứ bà nên bảo vệ không phải là cả cái gia tộc này ư? Lúc tôi bị mắng chửi còn khó nghe hơn, sao bà lại thờ ơ bỏ mặc?!”
“Thật nực cười.” Tố Vấn lạnh nhạt: “Yểu Yểu là con gái tôi, tôi không che chở cho nó lẽ nào lại đi che chở cho cô? Cô và tôi có quan hệ gì?”
Liên tục bị chất vấn, khiến Beau hoàn toàn không còn sức phản kháng.  Tất nhiên cô ta là đại gia khuê tú được Nhị phu nhân dốc lòng bồi dưỡng, nhưng trải nghiệm quá ít, cũng được bao bọc quá tốt, đầu thể so được với Tố Vấn. Tố Vân lại mở miệng: “Thu dọn hết đồ đạc trong phòng cô ta, đem đi cùng với cô ta, nhà chính cũng không thiếu vài đồng cỏn con đó.” Quản gia cười nói: “Vừa đúng lúc, Đại tiểu thư còn thiếu một phòng nuôi thú cưng, tôi sẽ cho người đi cải tạo ngay đây.” Ông ấy cũng chỉ vô tình nghe Doanh Tử Khâm nhắc tới, cô còn nuôi một bé heo nhỏ.
Heo của Đại tiểu thư chắc chắn cũng là chú heo đáng yêu nhất.
Beau đỏ mắt vì tức giận. Phòng của cô ta dùng để nuôi heo?
Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục.
“Còn không mau dẫn ra ngoài?” Quản gia chỉ huy người hầu bên cạnh: “Đến lúc đó đừng làm bẩn mắt Đại tiểu thư.” Các người hầu “mời” Beau rời khỏi.
Lúc này hộ vệ mới đưa Nhị phu nhân tới.
Nhị phu nhân nhìn Tố Vấn đang nổi trận lôi đình, bà ta nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy. Bà ta biết sự việc đã hoàn toàn hỏng bét.

Beau còn quá trẻ, không chống đỡ được kể khích tướng của Hi Lạc.
“Em hai qua đời sớm, thím cũng không cần phải ở góa vì chú ấy.” Tố Vấn nhìn Nhị phu nhân, chậm rãi uống một ngụm trà: “Tuy thím cũng đã năm mươi rồi, nhưng giữ gìn không khác gì ba mươi.”

Nhị phu nhân giật thót: “Chị dâu!” Tuy lời nói không chỉ rõ, nhưng rõ ràng là cũng muốn đuổi bà ta ra khỏi nhà chính.
Tố Vấn không có thời gian đầu nghe Nhị phu nhân phân bua, bà đứng dậy, đi đến nhà bếp. Tuy phần lớn giới thượng lưu của Thế giới chi thành bình thường chỉ uống dịch dinh dưỡng, nhưng Tố Vân vẫn thích đích thân nấu nướng.
Bà định làm thêm ít điểm tâm chuẩn bị cho Doanh Tử Khâm ăn vặt trên đường đi. Quản gia sai người đuổi Nhị phu nhân ra ngoài, vừa quay người liên đụng ngay cô gái đang đi từ trên tầng xuống.
Ông ấy lập tức chạy lên nghênh đón: “Đại tiểu thư.”
Rồi lại nở một nụ cười với người đàn ông đi đằng sau cô gái: “Cô gia.” Phó Quân Thâm quay đầu sang nói: “Yểu Yểu, em nghe xem.” “Em không nghe.” Doanh Tử Khâm ngáp dài: “Được đằng chân lân đằng đầu.”
Lông mi của Phó Quân Thâm hơi rủ xuống, anh chỉ khẽ bật cười, giơ tay xoa đầu cô. Quản gia thức thời lui xuống, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng đến tiểu tiểu thư và tiểu thiếu gia rồi. “Norton, tôi sẽ về giới cổ vũ một chuyến.” Doanh Tử Khâm dựa vào bờ ngực rộng của người đàn ông, lấy điện thoại ra: “Gia tộc Ryan Cách Nhĩ khá nhiều nguy hiểm, cho nên mẹ tôi sẽ đến chỗ anh ở một thời gian.” “Vừa hay trong khoảng thời gian bà ấy ở đó, anh cũng không cần phải chăm trẻ con nữa.”
Nghe thấy câu này, Norton hơi khựng lại giây lát, vẫn là dáng vẻ uể oải ấy: “Được, chị đại, cô biết tính của tôi đấy, chỉ có thể ở mấy ngày, ở lâu thì không được.” “Hửm?” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Cũng đúng, đợi tôi từ giới cổ võ quay về, sẽ đón cả cô tội về.”
“Chậc.” Norton nhún vai: “Trẻ con thôi mà, lùn quá tôi cũng không nhìn thấy, không sao, thêm nữa, có cô ấy tôi mới làm thí nghiệm được, cô đón đi rồi, ai nghiên cứu điều chế thuốc giải?”
Doanh Tử Khâm cúp máy, lộ vẻ suy tư. Cô cứ cảm thấy cái tên điên luyện kim này có chỗ bất thường.
Suy nghĩ của kẻ điên, người bình thường cũng không hiểu được. “Trưởng quan, không đợi nữa.” Doanh Tử Khâm chậm rãi duỗi người vươn vai: “Ngày mai chúng ta quay về giới cổ võ.” Phó Quân Thâm nghiêng đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô, mỉm cười nói: “Được.”

**

Vài giờ trôi qua, đêm đã khuya, nhưng trên mạng W vẫn còn náo động. Bỏ lại hào quang “đại tiểu thư của gia tộc Ryan Cách Nhĩ”, tốc độ nổi lên của Doanh Tử Khâm quả thực có thể gọi là thần tốc. Nhiệt độ các hashtag có liên quan đến cô tăng không ngừng, mạng W cũng hơi có dấu hiệu muốn sập.
Hugh không thể không bắt sáu quản trị viên kia tăng ca, duy trì sự ổn định của đường truyền.
Anh ta vừa cầm thuốc nhuộm tóc, vừa tùy ý xem bình luận trên mạng, suýt chút nữa nhuộm cả lông mày của mình. [Không ai quan tâm đến người đàn ông này ư? Hu hu hu, CP của tôi sắp BE đến nơi rồi.] [Lầu trên ship CP gì đấy? Doanh thần cũng có thể ship được CP?]
[Đại thiếu gia của gia tộc họ Ngọc đó, đều là lưu lạc bên ngoài được tìm về, một đôi mỹ, cường, thảm, quá là đẹp đôi.] [Tôi cũng thế, tôi còn viết fic nữa, có chị em nào muốn xem khum? Hnặng nhé!]
Hugh bị sặc. Anh ta lấy điện thoại ra, trăn trở mất một lúc xem có cần gửi tin nhắn cho Doanh Tử Khâm không. Nhưng nghĩ lại thì, kết quả chỉ có thể là anh ta bị cô vặc lại, thế là quyết định chuyển sang gửi tin cho Phó Quân Thâm.
Ít nhất thì tính khí của vị này cũng khá tốt.
[Trên mạng có người ship CP hai người kia, tẩu hỏa nhập ma rồi, không quản à?]  Một phút sau, đối phương mới chậm rì rì trả lời.
[Phó Quân Thâm]: Ship đi, sản xuất nhiều chút, tôi còn có thể xem rồi học tập, tương lai có thể áp dụng vào thực tế.
Hugh: “???” Anh ta không thể hiểu nổi tư duy của lũ yêu nhau.
Một bên khác.
Trong biệt thự của khu trung tâm. Hi Lạc cũng đã nhìn thấy tin tức trên mạng W, biểu cảm không ngừng dao động.
Cô ta cũng không ngờ rằng, Doanh Tử Khâm chính là SY.
Lần này thì lật xe rồi. Quản gia an ủi: “Tiểu thư Hi Lạc, trước mắt tỉ lệ ủng hộ của cô vẫn vượt xa vị Đại tiểu thư đó, cô không cần phải cuống.”
Tuy cuộc tuyển chọn đại gia trưởng vẫn còn chưa bắt đầu, nhưng trên mạng W đã có kết quả điều tra ý dân. Tỷ lệ ủng hộ Hi Lạc hiện giờ là 67%.
Cho dù cư dân của Thế giới chi thành tâng bốc Doanh Tử Khâm đến mấy, tín ngưỡng trong lòng bọn họ vẫn là hai mươi hai vị hiền giả. “Tất nhiên rồi.” Hi Lạc quẳng điện thoại sang một bên, hừ lạnh: “Đã nói từ đầu rồi, công trình cơ khí chỉ là một hạng mục cạnh tranh mà thôi, nếu không phải Nữ Hoàng đại nhân sợ bọn họ thua quá khó coi, thì căn bản sẽ không có hạng mục vô dụng này.” Cô ta đã biết từ sớm, viện Công trình chỉ là một quân cơ, dùng để thúc đẩy sự phát triển khoa học kỹ thuật mà thôi.
Công nghệ cao phục vụ tất cả mọi người, nhưng khi khoa học kỹ thuật thật sự phát triển đến một trình độ nhất định, ngược lại sẽ sinh ra uy hiếp đối với con người. Cho nên một ngày nào đó trong tương lai, bất kể là viện trưởng Norman hay là các viện sĩ lão làng, đều phải bước xuống đài.
Thậm chí là không được chết tử tế.
Hi Lạc rất mong chờ ngày ấy. “Tiểu thư Hi Lạc, cuộc tranh cử đại gia trưởng sắp bắt đầu rồi.” Quản sự cung kính nói, “Nữ hoàng bệ hạ dặn tôi truyền lời với ngài: ngoài trận thi về cơ khí của viện công trình, những hạng mục khác tuyệt đối không được để thua mà còn phải giành chiến thắng áp đảo.”

“Yên tâm đi.” Hi Lạc khẽ mỉm cười, “Doanh Tử Khâm cũng biết chút ít về cơ khí công trình mà thôi.” Quản sự gật đầu.

Ông ta rời khỏi biệt thự, vội vã quay về viện Hiền giả, bấm báo lại sự việc cho hiền giả Nữ Hoàng.
“Ta biết rồi.” Leroy lên tiếng: “Ông lui xuống đi.”
“Vâng, thưa Nữ Hoàng nhân.” Quản gia hành lễ xong, lúc lui ra thì đụng phải một người phụ nữ đeo mạng che mặt. Ông ta vội vàng cúi đầu: “Nữ Tư Tế đại nhân.”
Leroy hơi nhíu mày: “Sao thế?”
“Leroy.” Vẻ mặt Nữ Tư Tế nghiêm túc: “Trên bản đồ sao hiển thị, Người Yêu đang trên đường quay về, có người đang chỉ dẫn ả, dẫn đường cho ả quay về Thế giới chi thành.” Leroy lập tức siết chặt quyền trượng trong tay, đầu ngón tay vì dùng lực quá mạnh mà trở nên trắng bệch.

Hiền giả thứ bảy trong số hai mươi hai hiền giả Hiền giả Người Yêu, The Lovers.

Năm đó, chính là một trong ba vị hiền giả đã cùng Hiền giả Ác Ma khởi động cuộc Thánh Chiến!

Hết Chương 775: Quan hệ của Doanh Tử Khâm với hiền giả.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page