Danh sách chương

Thật Thiên Kim Là Toàn Năng Đại Lão

Chương 771: Lấy phát minh của bản thân mình, có ý kiến gì sao?

Tuy rằng Doanh Tử Khâm cũng có không ít người sùng bái, nhưng cô chẳng mấy khi xuất hiện trước công chúng, và sức ảnh hưởng không lớn như SY.
Đặc biệt là sau khi gia tộc Ryan Cách Nhĩ đón Doanh Tử Khâm trở về, không ít người trong bóng tối đang âm thầm giở trò.

Trước mắt có cơ hội như vậy tất nhiên bọn chúng đều sẽ cắn chặt không buông, lên tiếng chế nhạo.

[Bây giờ tôi lại có lý do để nghi ngờ rằng thí nghiệm tàu vũ trụ kia không chừng cũng là vị Đại tiểu thư này lấy tiền đi mua thành phẩm mà thôi.] [Cũng đúng, cô ta vẫn luôn sinh sống ở một nơi ngoài Thế giới chi thành là nước Hoa, khoa học kỹ thuật của bảy châu lục và bốn đại dương lạc hậu như thế nào? Cô ta mới đi học được bao lâu? Nếu là không dựa vào tiền, làm sao cô ta có thể so sánh với Beau?] [Mệt mỏi thật, tại sao thế hệ này của gia tộc Ryan Cách Nhĩ đều kém cỏi như vậy.] [Đúng thế, không thể so với thế hệ trước, không biết các người có nghe nói đến tiểu thư Hi Lạc, đây mới thật sự là thiên tài.] Nghe câu nói ấy, Beau khẽ cắn môi dưới, trong lòng cũng nhói lên một chút. Nhưng chỉ cần có thể lôi Doanh Tử Khâm xuống cùng, dù có bị mắng, cô ta cũng chẳng bận tâm.

Beau cười lạnh một tiếng, lại đổi sang một tài khoản phổ thông khác, giả làm người qua đường, bình luận một câu ở phía dưới. [Nghe nói gia tộc Ryan Cách Nhĩ sắp có cuộc tranh cử đại gia trưởng rồi, chỉ có thế này? Cô ta có xứng đáng hay không?]  Phía dưới quả nhiên có thêm một đống người đến phụ họa.
Beau nhìn lướt qua những bình luận bên dưới, cảm thấy hài lòng. Hội đồng giám khảo không có hành động gì, cô ta đành giúp đỡ Doanh Tử Khâm trở nên nổi tiếng.
Nếu gia tộc Ryan Cách Nhĩ còn tiếp tục gỡ hot search, sẽ chỉ là “đổ thêm dầu vào lửa”, khiến cho dư luận càng phản đối và nổi sóng gió thêm mà thôi.

**

Một bên khác.

Liên minh Hacker.

Doanh Tử Khâm vừa xem xong một bộ phim truyền hình máu cún mới và nhận được một cuộc gọi. “Doanh Thần, hội đồng giám khảo vừa cử người tới tìm em đấy.” Diệp Tư Thanh nói với giọng nghiêm trọng: “Nói là kết quả thí nghiệm có chút vấn đề, muốn tìm em để hỏi chuyện một chút.” “Xảy ra vấn đề?” Ánh mắt Doanh Tử Khâm khẽ chuyển động: “Được, tôi đi ngay đây.”
Cô nhặt chiếc mũ lưỡi trai đội lên để che bớt ánh nắng chói chang và cầm lấy một chai nước trái cây mà Phó Quân Thâm đã làm cho cô. “Này, A Doanh.” Tần Linh Du nhìn thấy cô: “Cô đi đâu thế, không phải đã hẹn là tối nay đến chỗ của Hugh uống rượu ăn đồ nướng rồi ư?” Nghe thấy hai chữ uống rượu này, Dụ Tuyết Thanh chậm rãi cất tiếng: “Tiểu Du.” Tần Linh Du chắp tay sau lưng, nghiêng đầu, nhượng bộ: “Được rồi, hai người uống rượu, em chỉ ăn đồ nướng.”
Doanh Tử Khâm liếc nhìn hai người họ rồi chậm rãi nói: “Hai người bây giờ đã như hình với bóng rồi.” Mặt trời và mặt trăng, bổ sung cho nhau, một cặp trời sinh.
Tần Linh Du nghiêm túc: “Chúng tôi đã là vợ chồng suốt cả mười mấy thế kỷ rồi.”  Không thể không nói, chuyển thể rất thú vị, cảm giác rất mới mẻ.
“Chà, không biết là người nào nói với tôi là…” Doanh Tử Khâm nói chuyện rất bình tĩnh, còn đặc biệt thay đổi giọng nói, giọng điệu cũng thay đổi: “Tôi lại không biết anh ta, tìm anh ta làm gì?” Tần Linh Du: “…”
Phó Quân Thảm trừng mắt lên, nhíu mày. Bây giờ, anh không phải là người duy nhất bị nắm thóp rồi.

Cô bé nhà anh rất thú vị, lại đặc biệt ghi nhớ những câu như vậy.
Dụ Tuyết Thanh không nói chuyện, chỉ là nở nụ cười nhẹ.

Tần Linh Du khen ngợi đầy chân thành: “A Doanh, cô có thể đi đóng phim được rồi, tôi cam đoan cố nhất định lấy được chiếc cúp ảnh hậu.”
Cô ấy không có ấn tượng gì đối với những lần chuyển sinh trước, nhưng kiếp này lại có một ký ức sâu sắc. So với làm hiền giả, cô ấy vẫn thích chơi đùa với những người hâm mộ của mình và kiểm tra bài tập về nhà của họ.

“Cám ơn vì lời khen.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Chắc hẳn không có chuyện gì to tát, tôi đi một chút rồi trở lại, hẹn gặp lại ở quán bar.”
Phó Quân Thâm cầm lấy chìa khóa xe: “Anh đưa em đi.”

Anh biết ước mơ của cô, anh không can thiệp, chỉ biết ủng hộ.
Ba mươi phút sau, chiếc xe thể thao đã đến viện nghiên cứu. Doanh Tử Khâm xuống xe, vừa bước đến văn phòng của hội đồng giám khảo đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào.
Là viện trưởng Norman. “Tôi nhổ vào, hóa ra là chuyện này, còn tưởng là có chuyện gì cơ.” Viện trưởng Norman cao giọng, còn có chút tự mãn: “Mấy ông già các người không biết sao? Học trò của tôi chính là SY.”
“Thế nào, tuyệt vời không, lợi hại không? Có phải các ngươi cũng muốn giành hay không? Haiz, các người không giành được, không thể nào giành được.” Doanh Tử Khâm: “……” Cô đẩy cửa bước vào và thấy vài vị giám khảo dường như đều bị viện trưởng Norman làm cho choáng váng, có hơi bối rối. Doanh Tử Khâm không muốn nhận, nhưng vẫn mở miệng: “Thầy ạ.” “Ôi học trò, em đã đến rồi.” Viện trưởng Norman thật cao hứng: “Lợi hại, thật đáng kinh ngạc, đúng là khiến cho thầy nở mày nở mặt.

Em không biết đấy, mấy lão già này cũng nghĩ SY là một giáo sư hướng dẫn, ít nhất cũng phải có hai mươi năm kinh nghiệm dạy học.”

Chỉ qua mấy câu nói, Doanh Tử Khâm đã đoán ra đầu đuôi câu chuyện.
Cô khẽ gật đầu một cái: “Khi em phát sóng trực tiếp, cũng có bán một vài khẩu súng laser.” Lúc này, các giám khảo mới lấy lại tinh thần.
Nếu như Doanh Tử Khâm chính là SY, thì kết quả thí nghiệm kia cũng không có gì để nói. Tổng giám khảo lấy con dấu của mình ra và đóng con dấu vào đơn xin chấp thuận đề bạt Doanh Tử Khâm thăng chức nghiên cứu viên cấp S.
Viện trưởng Norman vui thích nhận lấy: “Được rồi, được rồi, có lẽ vài ngày nữa lại đạt cấp SS.” Ông ấy cũng sẽ thơm lây.
“Trò Doanh.” Tổng giám khảo nhìn cô gái với chút ngưỡng mộ, không khỏi hỏi: “Tại sao em lại nghĩ đến chuyện làm phát sóng trực tiếp?” Trước khi Doanh Tử Khâm vào viện Công trình, mấy năm qua Beau luôn nhận được nhiều chú ý.
Các viện sĩ lớn tuổi đều biết việc này, tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng cũng có nghe nói đến. Beau chọn phát trực tiếp trên mạng W chỉ để khoe khoang.
Doanh Tử Khâm hồi tưởng lại một chút: “Lúc ấy em có hơi thiếu tiền?” Một mặt, tiền tệ của Thế giới chi thành không lưu thông với thế giới bên ngoài, cô phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.
Mặt khác cô cũng thích kiếm tiền, có thể hưởng thụ niềm vui ấy. Các giám khảo: “…”.
Bọn họ đồng loạt quay đầu lại và nhìn về phía viện trưởng Norman vẫn còn cười ngây ngô. “Norman.” Tổng giám khảo nói một cách nghiêm túc, với giọng nói điềm đạm: “Có thể nào thì cũng không thể để học viên chịu khổ được, bình thường ông khắt khe với chúng tôi cũng thôi đi, với học sinh của mình mà ông cũng vậy hay sao?”
Hạt giống tốt của viện Công trình bọn họ nhất định phải được đầu tư tất cả tài nguyên. Bọn họ cũng biết con người Norman khá keo kiệt, bình thường lấy của ông ấy một bộ chiến giáp, cũng có thể phải mặc cả đến một tháng. “Ai, lão ca.” Một giám khảo khác lên tiếng: “Bảo Norman hào phóng chẳng khác nào bắt cắt thịt của anh ta, thật là tội cho đứa nhỏ ấy.”
“Chuyện này sao có thể được! Đợi đến cuối năm tổng kết, tôi nhất định phải tính sổ với Norman một phen cho ra trò!” Các giám khảo mỗi người một câu, biểu cảm đều khá gay gắt.
Viện trưởng Norman đột nhiên phản ứng lại: “Gì gì?” “Không sao, em học viên này đã trở thành nghiên cứu viên cấp S, về sau muốn dùng tiền, trực tiếp xin kinh phí của tổng bộ, không cần đến ông nữa.” Tổng giám khảo xua tay.
Viện trưởng Norman ngơ ngác bước ra ngoài, một lúc lâu vẫn chưa thể hiểu nổi. Có phải là ông ấy quá phấn khích nên đã để sót điều gì hay không? Được rồi, mặc kệ thôi.
Viện trưởng Norman lại vô cùng đắc ý: “Học trò à, em thật lợi hại, lợi hại hơn cả cô của em nữa, mới hơn hai tháng đã lên nghiên cứu viên cấp S rồi.” Ông ấy đã quản lý viện Công trình hơn ba mươi năm, biết rõ lĩnh vực này khó khăn như thế nào.
Doanh Tử Khâm rất có năng khiếu, mới học hai tháng, nhưng kiến thức và điểm số của cô đều có sự nhảy vọt. “Thầy.” Doanh Tử Khâm quay đầu: “Thầy có từng nghĩ đi tới việc ra khỏi thành hay không?”
Viện trưởng Norman biết rõ trước đây cô vẫn luôn sinh sống ở nước Hoa. Ông ấy trầm mặc một chút: “Tôi cũng nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào vị trí của tôi.

Hơn nữa, khi tôi vào viện nghiên cứu đã ký thỏa thuận, không có cách nào ra ngoài.” Đi ra ngoài chính là phản bội chạy trốn.
Những kẻ phản bội chỉ có một con đường chết.

Ông ấy làm sao có thể giải quyết được viện Hiền giả?
“Đừng nói chuyện này nữa.” Viện trưởng Norman thở dài một hơi: “Đi thôi, đi thôi, gần đây có mấy phát minh mới, trò có thể tự mình thử nghiệm.”

**

Dưới sự dắt mũi của Beau, dư luận trên mạng W tiếp tục sôi sục.
Thư ký là người phụ trách tài khoản của gia tộc Ryan Cách Nhĩ, là cấp bậc quản trị viên, cũng đã vô hiệu hóa không ít tài khoản. Nhìn thấy hot search đã leo lên tốp 3, thư ký cũng lo lắng: “Đại phu nhân, chúng ta gỡ hot search nhé, tôi vẫn chưa liên lạc được với Đại tiểu thư.”
Tố Vấn nhíu mày, đang định mở lời thì có một giọng nói vang lên trước. “Không cần gỡ hot search.” Thiều Ảnh nhẹ nhàng nói: “Gỡ hot search chỉ gây bất lợi cho chị họ, trực tiếp làm sáng tỏ là được rồi.”
Tố Vấn khẽ giật mình: “Làm sáng tỏ?” “Bởi vì chị họ chính là SY.” Thiểu Ảnh lấy máy tính ra, dưới con mắt kinh ngạc của thư ký, đăng nhập vào tài khoản của mình.
Vốn dĩ, cậu ta có hai tài khoản cấp A. Một tài khoản là gia tộc họ Ngọc cho, dù sao Ngọc Thiệu Vân đã nuôi cậu ta cả chục năm, cũng coi cậu ta như con ruột của mình, không lấy lại đặc quyền của cậu ta.
Một tài khoản khác là sau khi trở về gia tộc Ryan Cách Nhĩ, Vọng Nguyệt cho cậu ta. Thiếu Ảnh nhờ phía sau đưa ra yêu cầu, gộp hai tài khoản lại và thăng cấp thành tài khoản cấp S.
Tài khoản cấp S tuy không bằng cấp SS mỗi lần đăng bài sẽ khiến toàn mạng thông báo nhưng huy hiệu màu vàng kim của nó vẫn vô cùng nổi bật.
Chỉ cần đăng chủ đề, bài viết của người đó sẽ lập tức xuất hiện ở vị trí đầu tiên trong mục thảo luận, đồng thời được đẩy lên trang đầu của toàn bộ diễn đàn W.

[Thiếu Ảnh: SY dùng chính phát minh của mình để tham gia thí nghiệm, có gì sai sao? Mọi người nói xem, cô ấy có biết chuyện này không? ]

Hết Chương 771: Lấy phát minh của bản thân mình, có ý kiến gì sao?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page