Danh sách chương

Sau khi xác nhận tin nhắn này đã được gửi thành công, viện trưởng viện Gen mới thở phào một tiếng.
Trước khi bức thư này được gửi đến, ông ta còn chưa từng nghe nói đến hai cái tên Tần Linh Du và Tần Linh Yến. Trên tài liệu cũng chỉ hiển thị bọn họ là người của Liên minh hacker.
Liên minh hacker cũng chỉ là một thể lực mới nổi lên hơn một trăm năm nay, hoàn toàn không thể so được với viện nghiên cứu đã được thành lập mười thế kỷ. Cho dù giết chết con trai của minh trưởng Liên minh hacker, thì Liên minh hacker cũng không dám đối đầu với viện Gen sinh vật bọn họ.
Viện trưởng viện Gen chép miệng, bắt đầu lên kế hoạch nhắm vào viện Công trình và viện trưởng Norman. Cảnh tượng này bị hai thanh niên nhìn thấy hết qua thiết bị giám sát.
“Nhìn đám người thường này xem, có chút chuyện đã sợ rồi, sau đó cam tâm tình nguyện bị chúng ta sai khiến.” Một thanh niên mỉm cười: “Người phàm, vĩnh viễn không thể chống đối lại hiền giả.” “Không sai, đám người này đều là quân cờ cho chúng ta tùy ý sử dụng.” Một thanh niên khác gật đầu: “Lần này chúng ta không cần ra tay, đã đủ để xử lý hai mẫu thí nghiệm thất bại này rồi.” Tất nhiên bọn họ cũng đã phát giác ra hiền giả Chiến Xa đã quay về và đang truy lùng tung tích của bọn họ. Cho nên trong khoảng thời gian này, bọn họ nhất định phải càng thêm cẩn trọng.
“Chủ nhân đã nói, đầu năm sau có thể sẽ có một tai họa diệt thế giáng xuống.” Một thanh niên nhíu mày: “Mà hai mươi hai vị hiền giả là người bảo vệ Thế Giới chi thành và Trái đất, đều sẽ có cảm ứng trước.” Một thanh niên khác ngẩn ra: “Cũng tức là, các hiện giả đã chuyển thể, cũng sẽ lần lượt quay lại?”
Thanh niên kia lắc đầu: “Không rõ lắm, chủ nhân chỉ nói cảm ứng này sẽ dẫn dụ bọn họ hướng về phía Thế Giới chi thành để ngăn cản tai họa diệt thế lần này.” Một thanh niên khác hít ngược vào một hơi: “Vậy là không phải hai mươi hai vị hiền giả sắp tề tụ rồi ư?”
“Không tề tụ được đâu.” Thanh niên kia lại cười: “Tính đến giờ, đã có năm vị hiền giả chết hẳn, nhiều nhất là mười bảy vị thôi.” Gã lấy từ trong hộp ra năm lá bài Tarot, mở ra theo thứ tự số.
Ngu Giả, Sức Mạnh, Bánh Xe Số Mệnh, Chính Nghĩa, Tiết Chế. Năm hiền giả đã chết hẳn.
Một thanh niên khác sợc hiểu ra: “Tôi nhớ ra rồi, Sức Mạnh và Chính Nghĩa đã bị chủ nhân giết từ lâu, bọn họ cũng không thể tiến hành chuyển thể được nữa.” “Còn không phải ư.” Thanh niên kia phì cười: “Nực cười là Ẩn Giả vẫn còn đang tìm hai người bọn họ.”
Ẩn Giả đúng là dễ giết, nhưng quả thật quá khó tìm. Trên đời này ngoài Bánh Xe Số Mệnh, e là không có ai có thể tìm được Ẩn Giả đang ở đâu.

**

Buổi tối.

Phó Quân Thâm đến viện nghiên cứu đón Doanh Tử Khâm.

Cũng nhờ khu ký túc mà Doanh Tử Khâm ở nằm trong một tòa nhà độc lập, bằng không hai người này cùng xuất hiện, e là sẽ đánh sập mạng W trong tích tắc. “Nhóc…!bạn nhỏ.” Phó Quân Thâm cúi đầu, tầm mắt ngang với cô, đôi mắt đào hoa cong lên: “Kết quả thí nghiệm thế nào?”
Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Làm thấy em giật mình.” “Viện trưởng Norman?” Phó Quân Thâm nghiêng người, nắm lấy tay cô: “Nghe nói thầy ấy đang luyện cổ võ?”
“Ừm, thầy ấy muốn bay lượn khắp nơi giống anh.” “……” Phó Quân Thâm nhướng mày lên: “Ừm, vậy thì thấy ấy còn phải luyện thêm hai ba trăm năm nữa.”
Hai người rời khỏi viện nghiên cứu, men theo hàng cây đi ra ngoài. “Phó công tử!” Một giọng nói vang lên, mang theo chút cuống quýt.
“Phó công tử, xin đợi một chút!” Phó Quân Thâm còn chẳng thèm dừng bước lại.
Trái lại thì Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, nhướng mày: “Đào hoa của anh.” “Phiền phức.” Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm lạnh nhạt nheo lại: “Để anh tìm người lôi cô ta đi.”
Doanh Tử Khâm giơ tay: “Để em.” Bàn tay của Phó Quân Thâm khựng lại: “Yểu Yểu?”
Ninh Nhược đuổi tới nhìn thấy ngay cảnh này. Cô gái che chắn cho người đàn ông ở phía sau, tư thế hoàn toàn đảo ngược, nhưng lạ là trông không hề xung đột. Cô ta cắn môi.
“Tôi khá là tò mò đấy.” Doanh Tử Khâm: “Sao cô thích nhòm ngó bạn trai của người khác thế nhỉ? Hay là, cô tưởng mình giật đi được?” Sức sát thương và sỉ nhục của câu nói này cực kỳ lớn, Ninh Nhược tái mặt đi ngay tức khắc: “Cô!”
Cô ta đến tìm Phó Quân Thâm, đầu tiên là muốn hỏi xem anh có biết Lăng Vũ đang ở đâu không. Thứ hai đúng là có ôm ấp suy nghĩ đó thật.
Nhưng cô ta không có điểm nào có thể so được với cô gái trước mặt. “Ừm, đã không còn là bạn trai nữa rồi.” Bàn tay Phó Quân Thâm đặt lên đầu cô, âm điệu kéo dài, khẽ bật cười: “Hai ngày trước đã thăng cấp lên thành vị hôn phu rồi.” Doanh Tử Khâm lườm anh một cái: “Em còn chưa cầm nhẫn đính hôn đâu, không nhận.” “Nhẫn thì có.” Phó Quân Thâm vuốt ve khuôn mặt cô: “Đang thiết kế.” Dứt lời anh bẩm một số điện thoại, ánh mắt lạnh nhạt quét qua: “Cấm chỉ người này xuất hiện ở khu vực trung tâm, viện nghiên cứu, và nơi ở của gia tộc Ryan Cách Nhĩ.”  Một câu nói đã quyết định sống chết của Ninh Nhược.
Cả đời này cô ta cũng không có cách nào tiếp xúc với giới quyền quý được nữa. Toàn thân Ninh Nhược lạnh toát, không thốt lên được lời nào.
Phó Quân Thâm liếc nhìn thời gian: “Mặt búp bê mời chúng ta đến Liên minh hacker ăn cơm.” “Ừm, đi thôi.”
“Bế em nhé?” “Nóng quá, về phòng điều hòa rồi hãy bế.” Phó Quân Thâm ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt biếng nhác.
Xem ra tình địch của anh chắc là ông trời rồi. Nóng đến mức khiến cô bé nhà anh phải cần mẫn đi bộ đấy.

**

Liên minh hacker.

“Ông già, tôi dẫn khách đến cho ông này.” Tần Linh Yến chậm rì rì đi vào: “Mau bảo người ra tiếp đón, tuyệt đối đừng uống mấy loại dịch dinh dưỡng gì gì nhé, phải đồ ăn ngon cơ!”
Tất nhiên, mì gói là thứ ngon nhất trên cõi đời này. “Ông già gì hả.” Lão minh trưởng nghe thấy thế, râu tóc dựng ngược, trợn mắt nói: “Ông đây là ông nội mi!” “Ông nội cái con khỉ.” Tần Linh Yến dửng dưng: “Có mà con trai ông đưa gen của mình đi làm thí nghiệm, mọc ra hai cái bào thai thì có.” “Vừa không sinh vừa không dưỡng, ông còn muốn miễn phí có được một đứa cháu nội thông minh lanh lợi như tôi, sao ông không lên trời luôn đi.” Lão minh trưởng tức muốn lìa đời, chòm râu của ông run run: “Thằng ranh con.”
Ông ấy cố nhẫn nhịn: “Khách đang ở đâu?” “Ông chuẩn bị trước đi.” Tần Linh Yến vung tay: “Tôi chơi điện tử với các anh em một lúc, khi nào ông chuẩn bị xong thì gọi tôi.” Lão minh trưởng chỉ hận không thể đá bay Tần Linh Yến ra ngoài, nhưng lại chỉ có thể bất lực nói: “Cút cút cút.” Tấn Linh Yến ung dung tự tại rời đi. Mà ở một bên khác. Doanh Tử Khâm đi theo Tân Linh Du đến biệt thự của cô ấy.
Bên trong biệt thự chất một đống lon nước rỗng, trên mặt đất còn có mấy tờ giấy. Doanh Tử Khâm khom lưng cúi xuống nhặt lên: “Đây là cái gì?”  Bên trên mỗi tờ giấy đều có một biểu tượng hình tròn.
Cô vừa nhìn đã nhận ra ngay, đây là lá bài Mặt Trăng trong bộ bài Tarot. Đại diện cho sự bất an.
“Hả? Ồ.” Tần Linh Du nhìn sang, gãi gãi đầu: “Chắc là tôi vẽ trong lúc mộng du ấy.” “Mộng du?” Doanh Tử Khâm đặt giấy xuống: “Từ lúc nào cô có thói quen mộng du thế?” “Ừm, tuy khoa học kỹ thuật ở đây rất phát triển, mọi thứ đều rất thuận tiện, nhưng tôi vẫn thấy không quen.” Tần Linh Du nhún vai: “Cứ lạ nước lạ cái là tôi sẽ mộng du ngay.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Không tìm anh Dụ xem qua à?”

Tần Linh Du ngập ngừng một chút rồi nói: “Tôi tìm anh ta làm gì, tôi với anh ta đâu có quen.”

Doanh Tử Khâm chỉ cho rằng cô tính tình lạnh nhạt, không thích tiếp xúc với người khác phái. Vì thế, cô ngồi xuống, đưa tay ra: “Để tôi xem giúp cô một chút.”

Tần Linh Du lập tức ngoan ngoãn ngay: “Xem thế nào?”
“Bắt mạch.” “……” Cô ấy còn tưởng Doanh Tử Khâm sẽ dùng bài Tarot bói cho cô ấy.
Mười mấy giây sau, Doanh Tử Khâm hạ tay xuống: “Mạch tượng của cô ổn định, chức năng tim phổi cũng bình thường, nhưng đúng là mơ nhiều, làm nhiễu loạn chất lượng giấc ngủ.”  “Lá bài Tarot Mặt Trăng, đại diện cho sự bất an của cô và sự mơ hồ đối với những điều chưa biết, hoặc cũng có khả năng…”
Cô nói đến đây thì dừng lại. Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, tỉ mỉ quan sát Tần Linh Du.
Cô đã bắt đầu tính đến chuyện lát nữa sẽ đưa cô ấy đến viện Hiền giả một chuyến. “Hình như là có chút.” Tần Linh Du nghĩ ngợi: “Nhưng tôi có mơ gì đâu.”
“Cô mộng du rồi.” “……” “Uống ít thuốc an thần.” Doanh Tử Khâm đấy một bình ngọc qua: “Tôi mới điều chế mấy ngày trước, còn thừa lại một ít.” Tần Linh Du nhận lấy, khoác vai cô gái: “Phải rồi, A Doanh, cô đồng ý quay MV ca nhạc với tôi, vẫn còn chưa quay đâu.” “Hửm?” Doanh Tử Khâm nhớ ra đúng là có chuyện này, cô nhướng mày: “Bây giờ?”
“Đúng, vừa đúng lúc ở đây có không ít phong cảnh mới lạ, tôi đã chọn xong rồi.” Tần Linh Du nói: “Đợi quay về sẽ cho người hâm mộ của tôi một sự bất ngờ.” Hai người đi về phía đằng sau núi của Liên minh hacker.
Bỗng dưng, biểu cảm của cả hai đột nhiên trở nên nghiêm túc. Tuy Tân Linh Du không tu luyện cổ võ, không thể dùng nội kình bao trùm lên xung quanh, phát giác ra trước động tĩnh bốn phía.
Nhưng sự nhạy cảm do nhiều năm làm nghề sát thủ vẫn khiến cô ấy cảm nhận được ngay có nguy hiểm đang đến gần. Cô nhìn xuống, thấy lông tơ trên cánh tay mình dựng đứng, sắc mặt lập tức thay đổi.

Loại cảm giác cấp độ “giác quan thứ sáu” này, cô chỉ từng trải qua một lần là khi lần đầu tiên đột nhập vào gia tộc Manson để ám sát kẻ thù. Lần đó, cô bị trọng thương suốt nửa năm, phải dưỡng thương hai năm mới hoàn toàn hồi phục.

Chẳng lẽ là…

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo: “Đi.”

Hết Chương 762: Hiền giả Mặt Trăng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page