Danh sách chương

Thật Thiên Kim Là Toàn Năng Đại Lão

Chương 751: Đều là hiền giả, Doanh Hoàng xuất thủ

Rất chói mắt, hệt như một ngọn lửa.
“Đúng lúc tất cả mọi người đang ở đây.” Hugh tháo kính râm ra, nhìn Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm một cái: “Lâu lắm rồi không gặp.

Hôm qua tôi mới phát hiện ra một quán bar mới mở, đi uống một ly không?”

Nói xong, anh ta sờ sờ tóc mình, vô cùng đắc ý: “Thế nào, màu tóc mới của tôi không tồi đúng không?” “Cũng khá hợp với khí chất của anh đấy.”
“Lại chả thế, để hôm nào tôi đi khoe với Norton.” Hugh mở cửa: “Lên xe đi.” Đệ Ngũ Nguyệt chần chừ một chút: “Tôi cũng có thể lên sao?” “Lên đi tiểu đồ đệ.” Phó Quân Thâm kéo Doanh Tử Khâm, cong môi, lười biếng cười một tiếng: “Đừng như đứa trẻ khác, quấy rầy cuộc sống của cặp đôi yêu nhau nhé.” Đệ Ngũ Nguyệt dứt khoát chọn ghế phụ, vỗ ngực cam đoan: “Tôi không bao giờ làm bóng đèn đâu.”
Sau khi ngồi vào xe, nhìn thấy chiếc xe thể thao sang trọng, hai mắt cô ấy sáng lên. “Tiểu cô nương này là ai vậy?” Hugh chỉ vào Đệ Ngũ Nguyệt, giọng mang theo vẻ trêu chọc: “Trên người ôm hai thỏi vàng, định sau khi cướp ngân hàng thì đi đánh người à?” Đệ Ngũ Nguyệt nghe xong liền ôm chặt vàng, cảnh giác nói:
“Nói bậy! Đây là thù lao tôi kiếm được nhờ xem bói đó!”

Nghe đến đây, Hugh hơi sững lại, ánh mắt thoáng thay đổi: “Xem bói ư?”

“Tôi họ Đệ Ngũ, tên Nguyệt, năm nay mười tám tuổi rồi.” Đệ Ngũ Nguyệt rất kiêu ngạo: “Là thầy bói lợi hại nhất Đế đô, người ta toàn gọi tôi là đại sư Đệ ngũ.”
Hugh: “…” Con bé trẻ trâu nào đây? “ “Đồ đệ của tôi.” Doanh Tử Khâm nói: “Rất có thiên phú trong việc bói toán.

Khi nào không tìm được tôi thì hãy tìm cô ấy”.
“Lợi hại nha.” Lúc này, Hugh thật sự nghiêm túc: “Kể ra thì đúng là dạo này tôi có một vài vấn đề cần phải xem bói.”
Không hiểu sao dạo này anh ta luôn có dự cảm bất an.

Như là sấp có chuyện lớn gì đó sẽ xảy ra.

Mà loại bất an này không thể diễn tả bằng lời.

Lần cuối cùng mà Hugh cảm thấy như vậy là năm 2012.

Thường thì trước khi một thảm họa lớn ập đến, các hiền giả đều sẽ có dự cảm.

Nhưng anh ta đã hỏi Norton về điều này, Norton lại không cảm thấy gì cả.
Anh ta nghĩ liệu có phải mình quá nhạy cảm không. “Được, không thành vấn đề.” Đệ Ngũ Nguyệt rất thẳng thắn: “Nhưng phải trả tiền đấy nhé.” Đây là bạn của sư phụ, cô ấy sẽ không lừa anh ta đâu.
“Được.” Hugh đồng ý ngay lập tức: “Bói xong tôi tặng cô chiếc xe này, thế nào?”
Đệ Ngũ Nguyệt bẻ ngón tay tính toán, lặng lẽ quay đầu: “Sư phụ, trong thành này có nhiều tên ngốc như vậy sao?” Doanh Tử Khâm: “……” Cô quen biết đám người gì đây. Ninh Nhược nhìn bốn người nói cười vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của mình, lửa giận và oán khí trong lòng càng dâng cao. Ánh mắt cô ta lạnh lẽo, quét về phía Hugh:

“Thiếu chút nữa đụng vào người ta, mà ngay cả một câu xin lỗi cũng không có sao?”

Đầu đỏ rực, thẳng trẻ trâu ở đâu ra đây? “A a, xin lỗi, tôi xin lỗi.” Hugh ký một tấm séc điện tử, vẫn rất lịch sự nói: “Đền cho cô.

Đôi giày này của cô là 1500 đồng, tôi đền gấp mười chắc cũng được rồi nhỉ.”

Mặt Ninh Nhược xanh lại: “Anh lấy tiền ra để sỉ nhục tôi?” “Không, không, không, cô hiểu lầm ý tôi rồi.” Hugh thấy rất lạ, nhưng vẫn rất kiên nhẫn: “Thật đấy, chỉ là bồi thường mà thôi.”
Nói xong, anh ta nhấn nút lái tự động, chiếc xe thể thao lập tức bay lên trời.
Nhả khói xe vào mặt Ninh Nhược, bay vèo đi luôn.

Trên xe.

Doanh Tử Khâm đưa tay đặt lên trán người đàn ông: “Lại gặp ác mộng ư?”
“Ừ.” Phó Quân Thâm lạnh nhạt nói: “Gần đây anh hơi mệt, ban nãy chợp mắt một lúc thì bị bóng đè.” Anh nghiêng mắt, trong con ngươi màu hổ phách nhạt tràn ngập dịu dàng: “May mà em gọi điện thoại qua, làm anh bừng tỉnh.”
“Ban nãy Xander kể em nghe anh ta cũng nằm mơ.” Doanh Tử Khâm mở túi ra: “Sau khi mẹ em tỉnh dậy thì bà cũng thường xuyên nằm mơ.

Thuốc an thần mới điều chế hôm qua, anh uống một chút đi.”

Phó Quân Thâm nhìn bình ngọc trong tay, nhắm mắt cười cười. Anh cược may mắn mấy kiếp mới có thể gặp được người như cô.

**

Bên này.

Trong hội đấu giá Laurent.

Xander tính toán số tiền hôm nay anh ta lỗ mà lòng đau như cắt.
Nếu không phải con nhóc thầy bói kia giống lão đại của anh ta đều tóc đen mắt đen, dễ tạo thiện cảm cho anh ta thì sao anh ta có thể bị tên thần côn ấy lừa được “Thưa ngài, cô gái ngài bảo chúng tôi bất lại đã lên một chiếc xe thể thao chạy mất rồi ạ.” Quản gia quay lại, lau mồ hôi: “Nhìn qua thì chiếc xe đó là sản phẩm hôm qua trang mạng W mới tung ra, giá 1,2 tỷ.” Xander vuốt cằm: “Có khi nào thần côn kia trộm xe người khác không?”
Quản gia ngẩn người: “Không…!không đến nỗi thế đâu nhỉ?”
“Sao lại không đến nỗi vậy?” Xander hừ một tiếng: “Ông xem cái mặt mê tiền của cô ta đi, hai thỏi vàng đã mua chuộc được cô ta rồi, cô ta còn tiền mua xe?” Quản gia vội vàng cúi đầu: “Vậy thưa ngài, chúng ta lục soát cả thành để bắt cô ta lại?”
“Không sao, không cần làm rộn lên như thế. Dù sao thì tôi cũng nhớ cô ta rồi.” Xander mỉm cười: “Cao 1 mét 55, vóc dáng này tôi đấm phát là xong đời.”

“Lần sau để tôi gặp được, nhốt cô ta lại cho tôi.” Quản gia: “……” Vàng chính là giới hạn của ngài Laurent.
Không ai được động vào. Ông ta thấy đời này ông chủ của họ đừng hòng tìm được bạn gái.

**

Một bên, Ninh Nhược mặt ám khói trở về nhà.
Lăng Vũ đi xuống cầu thang, lấy làm lạ: “Chẳng phải em và bà cụ Ngọc đến khách sạn tìm cậu Phó sao? Không hẹn ăn tối à?” “Anh đừng nhắc đến nữa.” Ninh Nhược rửa mặt, kể lại một lượt chuyện vừa xảy ra: “Gặp phải một thằng trẻ trâu lái xe thể thao trong quê một cục, cũng không biết có gì đáng để huênh hoang nữa.” Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm, đùa một câu: “Nếu không phải tóc ngài Ẩn Giả màu xanh khói, anh còn tưởng người em nhìn thấy là ngài Ẩn Giả ấy.”
“Anh, anh nghĩ đi đâu vậy?” Ninh Nhược nghe xong liền bật cười: “Họ quen được hiền giả sao?”
Ngay cả thống lĩnh đoàn kỵ sĩ và quản trị viên trang mạng W cũng chỉ là cấp dưới của hiền giả mà thôi. Gia tộc họ Ngọc và gia tộc Ryan Cách Nhĩ là gia tộc đứng đầu Thế giới chi thành. Nhưng tất cả quyền lợi và địa vị cũng đều do viện Hiền giả cấp cho.
Viện Hiền giả mới là chúa tể duy nhất Thế giới chi thành. “Vì thế, cậu ta đã có bạn gái, lại còn là Đại tiểu thư của gia tộc Ryan Cách Nhĩ ư?” Lăng Vũ trầm ngâm: “Xem ra tiến hành theo tuần tự vô dụng rồi.

Rõ ràng họ đã hẹn hò với nhau trước khi vào Thế giới chi thành rồi.

Em bỏ cuộc đi.”

“Anh, anh cấm tài khoản của nhà Ryan Cách Nhĩ 15 ngày giúp em với.” Ninh Nhược mím môi: “Em không nuốt nổi cục tức này.”
Với quản trị viên, tài khoản cấp SS cũng có thể cấm được.

“Cấm thì vẫn cấm được.” Lăng Vũ suy nghĩ một chút: “Nhưng mà mấy hôm nay anh không trực, em chờ đến cuối tuần đi, chắc chắn anh sẽ trút giận cho em.”
Tuy rằng trang mạng W do hiền giả Ẩn Giả lập nên, nhưng chuyện trên mạng, Hugh không rảnh để quản lý.

Tất cả đều do quản trị viên chịu trách nhiệm điều hành.
Chỉ là cấm tài khoản tạm thời thôi, đến lúc đó cứ nói là trang web xảy ra lỗi là được. “Anh, chẳng phải anh nói ngài Ẩn Giả có ba người bạn thân à?” Ninh Nhược tò mò.

“Ai vậy anh?” 

“Đương nhiên đều là hiền giả rồi.” Lăng Vũ híp mắt: “Nhưng anh chưa từng gặp họ.

Tuổi thọ của chúng ta đâu dài bằng các hiền giả?”
“Trong suốt mấy thế kỷ qua, quản trị viên được thay đổi liên tục, chắc là quản trị viên đời đầu mới biết.”

Ninh Nhược gật đầu, cười: “Ngoài bốn người họ ra, tài khoản của quản trị viên là có cấp cao nhất rồi.” Tài khoản cấp SS của gia tộc Ryan Cách Nhĩ chẳng là cái thá gì cả.

**

Hai ngày sau, viện nghiên cứu.
Ngày mai là mùng một tháng chín, ngày yết kiến các hiện giả. Để ngăn Doanh Tử Khâm cho nó viện Hiền giả, viện trưởng Norman lại gọi cô qua để dặn dò.
Doanh Tử Khâm kiên nhẫn lắng nghe, sau đó ngẩng đầu: “Thầy, thầy nghe đến cái tên Hi Lạc bao giờ chưa?”
“Hi Lạc?” Viện trưởng Norman ngẩn người, không chắc chắn hỏi lại: “Em gái sinh đôi của cô em ư?”  “Chính là cô ta.”
“À à, tôi từng nghe Sinai nhắc đến.” Viện trưởng Norman nói: “Họ là chị em sinh đôi, một người từ nhỏ đã vào viện nghiên cứu, một người đến viện Hiền giả.” “Lúc yết kiến các hiền giả, Sinai suýt nữa là cho nổ viện Hiền giả là vì Hi Lạc.”

 Viện trưởng Norman nói tiếp: “Hi Lạc rất hiếu thắng, chuyện gì cũng phải đứng nhất.”
“Nhưng em cũng biết đấy, thân thể con người có giới hạn, cho dù giá trị vũ lực có cao đến đầu thì cũng không thể vượt qua vũ khí nóng công nghệ cao.”
Doanh Tử Khâm như có suy nghĩ: “Cho nên, cô ta thua cô của em?” “Đúng vậy.” Viện trưởng Norman gật đầu: “Sinai dùng pháo laser, Hi Lạc cũng mới 16 tuổi, sao có thể đánh lại được chứ?” “Em hiểu rồi.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái, không nhanh không chậm nói: “Em nhất định sẽ cố gắng không cho nổ tung viện Hiền giả.”
Viện trưởng Norman: “…” Ông lại càng lo hơn.

Doanh Tử Khâm rời văn phòng viện trưởng, trở về phòng thí nghiệm.
Lại nhìn thấy ở ngoài cửa, có mấy chục học viên của Viện Gen sinh vật.
Cô nhướn mất: “Chị Diệp.” 

“Em Doanh.” Nhìn thấy cô, Diệp Tư Thanh thở phào một hơi: “Em về rồi.”
Doanh Tử Khâm liếc một cái: “Họ?” “Có thể là đàn em không biết.

Mọi năm, trước khi yết kiến các hiền giả, viện Gen sinh vật và viện Công trình đều phải tỉ thí một trận.”

Một học viên cao cấp cất lời: “Người nào thắng thì người ấy mới có thể mang về cho học viện càng nhiều tài nguyên hơn.”  Viện Hiền giả vốn đang âm thầm chèn ép viện Công trình.
Viện Gen sinh vật luôn là bên giành chiến thắng trong các cuộc tỉ thí trước.  Nếu lần này mà thua nữa, nguồn tài nguyên của học viên viện Công Trình sẽ bị cắt giảm, khiến cho tiến độ nghiên cứu khoa học kỹ thuật cũng trì trệ, không thể phát triển thêm. Trong tình huống như vậy, các giáo sư hướng dẫn dù có lòng cũng đành bất lực.

Đứng ở hàng đầu của Viện Sinh Vật Gen lúc này là Lane , người đứng đầu trong đợt tuyển sinh vừa rồi, đồng thời cũng là đối tượng được các hiền giả ma pháp sư đặc biệt chú ý.

“Được thôi.” Doanh Tử Khâm khẽ hoạt động cổ tay, ngẩng đầu, ánh mắt bình thản:

“Vậy thì, đấu cái gì đây?”

Hết Chương 751: Đều là hiền giả, Doanh Hoàng xuất thủ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page