Danh sách chương

Thật Thiên Kim Là Toàn Năng Đại Lão

Chương 748: Trực tiếp động thủ, đại gia trưởng

“Ngài Mạc Khiêm đúng là rất biết thời thế.” Nghe những lời này, quản gia lên tiếng: “Nữ Hoàng đại nhân tận tâm tận lực bảo vệ Thế giới chi thành, có thể nhìn chút thời gian giữa công vụ bận rộn ra gặp ngài, ngài nhất định không được nói những lời dư thừa.” Mạc Khiêm lần nữa gật đầu.
Dòng máu hoàng kim được sinh ra ở Thế giới chi thành, đây là một sự kiện cực kỳ trọng đại. Mạc Khiêm theo quản gia đi thang máy lên đến tận tầng cao nhất.

Vì là lần đầu tiên đến đây nên tay chân ông ta hơi bứt rứt.

Cung điện trên tầng cao nhất quả hùng vĩ, ngay cả gia tộc Ryan Cách Nhĩ cũng không thể so sánh được.

“Nữ Hoàng đại nhân ở sau cánh cửa này.” Quản gia thấp giọng nói: “Sau khi đi vào nhở hành lễ, Nữ Hoàng đại nhân không yêu cầu ngài ngẩng đầu thì ngài tuyệt đối không được ngẩng lên!” Mạc Khiêm liếc nhìn cảnh cửa cổ kính và trang nhã kia một cái.

Phía trên cửa có số “III” và hình về một người phụ nữ đội vương miện.

Mạc Khiêm biết rằng hình vẽ này hoàn toàn không phải là nhan sắc thật của Leroy Victoria, mà chỉ là một dấu hiệu tượng trưng.

Tương tự như vậy, con số và hình vẽ trên lá bài thứ tư của bài Tarot cũng là như thế này.

Mạc Khiêm cẩn thận quan sát cánh cửa đầu tiên trên đó khắc con số “0”.
Con số này tượng trưng cho Hiền Giả Khởi Nguyên, vị Hiền Giả đầu tiên, là điểm bắt đầu của mọi tri thức. Hắn ghi nhớ kỹ từng lời căn dặn của quản sự, hít sâu một hơi, rồi chuẩn bị giơ tay gõ cửa.

Nhưng đúng lúc ấy, một luồng khí lạnh đột ngột quét qua, khiến toàn thân Mạc Khiêm khẽ run lên. Hắn vô thức quay đầu lại và lập tức nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ. Người đàn ông ấy có mái tóc bạc ánh như vụn ngân tinh, một vẻ đẹp lạnh lùng mà chói mắt, khiến người ta không dám nhìn quá lâu.

Quản gia giật mình, vội vàng hành lễ: “Hiền giả Chiến Xa.”
Norton lạnh lùng liếc nhìn một cái. Mạc Khiêm hoảng sợ đến mức quỳ xuống ngay lập tức: “Mạc Khiêm Ryan Cách Nhĩ, bái kiến hiền giả Chiến Xa.” Ngoại trừ năm vị hiền giả là hiền giả Nữ Hoàng, Giáo Hoàng, Ma Thuật Sư, Phán quyết và Ấn Giả, những hiện giả khác đều xa lạ với cư dân của thành phố Thế Giới. Ngay cả Mạc Khiêm, một thành viên thuộc dòng chính của gia tộc Ryan Cách Nhĩ, cũng chỉ được nghe qua danh hiệu của các hiện giả khác như Chiến Xa, Bánh Xe Số Mệnh, Người Tình, Người Treo Ngược, Mặt Trời, Mặt Trăng và Ngôi Sao…!ở trong sách. Quả nhiên giống hệt với ghi chép.

Hiện giả có tuổi thọ cao và vẻ ngoài trường tồn.

Khí chất của đối phương quá ghê gớm, Mạc Khiêm bị choáng ngợp đến mức không thể ngẩng đầu lên được.

Cơ thể ông ta run lẩy bẩy, sợ rằng hành động nào đó của bản thân sẽ khiến cho hiền giả Chiến Xa không vui.
Cuối cùng Norton mở miệng: “Người của gia tộc Ryan Cách Nhĩ à?” 

“Vâng vâng.” Mạc Khiêm toát mồ hôi lạnh: “Tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo với hiền giả Nữ Hoàng.” Ông ta còn chưa kịp nói hết lời, cả người đột nhiên bay vọt lên không. Vẻ mặt của Mạc Khiêm trở nên có phần kinh hãi: “Hiền giả Chiến Xa?”
Một tay Norton nắm lấy cổ áo của ông ta, mỉm cười: “Tại sao chỉ bảo cáo cho Leroy, ông xem thường tôi phải không?” Mạc Khiêm hoàn toàn kinh hoảng, toàn thân run lên dữ dội hơn. Ông ta cố gắng ép mình nói rõ từng chữ, giọng run rẩy: “Chiến… Chiến Xa đại nhân… tôi… tôi thật sự không biết ngài cũng ở đây. Ngày thường mọi việc lớn nhỏ… đều do Nữ Hoàng đại nhân người xử lý, tôi…”

“Ừ, ta hiểu.” Norton vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi, giọng nói bình thản đến mức khiến người nghe càng thêm lạnh sống lưng: “Cho nên, trong mắt ngươi… ta vốn dĩ chẳng hề tồn tại, đúng không?”

 “Không. Hiền giả Chiến Xa!” Mạc Khiêm vô cùng sợ hãi: “Bây giờ tôi sẽ nói cho ngài biết ngay, gia tộc mới…”
Lần này ông ta vẫn chưa thể nói hết lời thì đầu đã nghiêng sang một bên.

Norton buông tay ra, Mạc Khiêm trượt xuống đất, không còn chút sinh khí nào.

Hắn lấy khăn giấy ra, ung dung thong thả lau tay.

Quản gia run rẩy, quỳ sụp xuống, hoàn hoàn không đứng dậy nổi.

Động tĩnh lớn như thể đã kinh động đến những người bên trong cửa.

Leroy đi ra ngoài, liếc mắt nhìn thân thể Mạc Khiêm dần dần trở nên lạnh lẽo, không khỏi nhíu mày: “Norton, tại sao anh không để cho ông ta nói xong?”
“Tôi ghét người nhà Ryan Cách Nhĩ.” Norton khoanh hai tay: “Cô có ý kiến sao?” Sau khi dứt lời, hắn quay lưng bỏ đi, không thèm nhìn tới biểu cảm của Leroy.

Norton hơi cau mày.

Hắn tiếp xúc với Leroy lâu như vậy, nhưng không tìm thấy biểu tượng đầu lâu đen mà Doanh Tử Khâm nhắc tới.

Những hiện giả thật sự điều khiển tất cả mọi chuyện vẫn còn lẩn khuất trong bóng tối.
Đây là một cuộc chiến lâu dài. Sau khi Norton rời đi, Ma Thuật Sự mới bước ra.
Leroy cầm quyền trượng trong tay: “Dạo gần đây hắn làm sao vậy?” Ma Thuật Sư sửng sốt: “Chuyện này làm sao tôi biết được?” Anh ta tránh Norton còn không kịp nữa là.
“Chẳng phải lần này trở lại hắn cũng đã học thuật luyện kim, bảo muốn nhờ cậu chỉ dạy ư?” Leroy lạnh nhạt lên tiếng: “Thế nào, chỉ dạy được điều gì không?” Thiên phủ của Ma Thuật Sư chính là luyện kim và luyện dược, những nhà luyện kim khác không thể nào sánh bằng.

Suy cho cùng thì khả năng đặc biệt của Norton cũng không liên quan gì đến thuật luyện kim.
“Có xin chỉ dạy rồi.” Ma Thuật Sư nói: “Cũng lấy đi mất vài loại thuốc mới của tôi, bảo là mang về nghiên cứu.” 

Leroy không quan tâm nữa mà quay đầu ra lệnh cho quản gia đang quỳ trên mặt đất: “Tôi đổi ý rồi, vài ngày nữa thông báo cho gia tộc Ryan Cách Nhĩ đi.”
“Cứ nói là Chiến Xa rất ghét bọn họ, gia tộc Ryan Cách Nhĩ cần phải được chấn chỉnh ngay lập tức.” Quản gia lau mồ hôi, run lẩy bẩy đứng lên: “Vâng, thưa Nữ Hoàng đại nhân.”

**

Ngày hôm sau, mới sáng sớm.

Tại tòa án.
Thiên Yên đã bị nhốt suốt cả đêm. Đến bây giờ cô ta vẫn không thể hiểu tại sao mình lại bị đưa đến tòa án xét xử.

Cô ta còn phải sống trong căn phòng giam tồi tệ nhất, sau khi vào bọn họ chỉ phát cho cô ta một miếng bánh mì mà ngay cả nô lệ cũng chẳng thèm ăn.

Cách đối đãi này khiến Thiên Yên không thể nào chịu đựng được nữa.
Cô ta đóng sầm cửa lại, dùng hết sức hét toáng lên: “Tôi quen tiểu thư Beau! Các người để tôi gọi điện cho cô ấy, cô ấy nhất định sẽ đến bảo lãnh cho tôi!”.

Thiên Yên vừa hét lên một câu, cánh cửa bỗng nhiên có một luồng điện phóng ra.

Dòng điện khiến cô ta ngã nhào xuống đất, co giật liên tục không thôi.

Cũng ngay lúc này, giám ngục trưởng đi tới, mở cửa bằng dấu vân tay, giọng nói đều đều: “Gia tộc Ryan Cách Nhĩ muốn gặp cô, cô ra ngoài đi.”

Chắc chắn là Beau tới rồi!  Thiên Yên vui mừng khôn xiết.
Cô ta chịu đựng cơn đau, nửa quỳ nửa bò ra ngoài.

Cho đến khi tới được phòng thăm mà giảm ngục trưởng nhắc tới.

Nhưng Thiên Yên không nhìn thấy Beau mà chỉ thấy quản gia đã trói cô ta lúc đó, gương mặt cô ta biển sốc: “Tại…!Tại sao các người lại bắt tôi, các người không biết tôi có quen biết tiểu thư Beau à?”
Địa vị của Beau trong giới quyền quý cao như thế, lại là tiểu thư thuộc dòng chính của gia tộc Ryan Cách Nhĩ. Tất nhiên cô ta cũng đã được hưởng kẻ không ít danh tiếng.

“Quen biết với tiểu thư Beau à?” Quản gia nhìn cô ta một cái với vẻ khinh thường: “Cô học viên cao cấp này đúng là ghê gớm thật nhỉ?”

Ông nhấn mạnh vào hai chữ “cao cấp”, còn cố tình vỗ tay: “Ngay cả Đại tiểu thư của chúng tôi mà cô cũng dám tung tin đồn thất thiệt, cô lấy đâu ra can đảm và dũng khí ấy hả?”
Nghe thấy câu này, Thiên Yến sững sờ một lúc, sau đó hét lên: “Tôi không hề tung tin đồn thất thiệt về tiểu thư Beau!”  Cô ta chỉ ra tay với Doanh Tử Khâm – một kẻ thường dân thấp hèn mà thôi.

Đúng lúc này, cửa phòng thăm nuôi lại bị đẩy ra.

Ngay khi ngước nhìn lên, Thiên Yên thấy Tố Vấn và Doanh Tử Khâm đang đứng cạnh nhau.

Quản gia lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ: “Đại phu nhân, Đại tiểu thư.” Danh xưng thứ hai, giống như một tiếng sét nổ tung trong tâm trí Thiên Yên vậy, tia lửa bắn tung tóe. Cô ta nhìn cô gái với vẻ mặt không dám tin, đôi môi cũng run run: “Cô, cô…” Đại tiểu thư mà quản gia nhắc tới là Doanh Tử Khâm sao?
Không, nhất định là cô ta đang mơ, nhất định là vậy!  “Chính cô ta là người ác ý vu oan cho Yểu Yểu à?” Tố Vấn hờ hững liếc nhìn Thiên Yên.
“Vâng, thưa Đại phu nhân.” Quản gia lạnh lùng đáp: “Nếu như không tìm được Đại tiểu thư kịp thời, có khi phần “chứng cứ” kia của cô ta có thể khiến viện Hiền giả xử tử Đại tiểu thư.” Câu nói này khiến gương mặt Tố Vấn hoàn toàn biến sắc.

Khắp cả Thế giới chi thành này, hoặc có thể nói là khắp cả Trái đất này, cũng chỉ có một mã khóa gen đó thôi.

Một khi bị hỏng sẽ trở nên vô dụng.

Doanh Tử Khâm là ranh giới cuối cùng của Tố Vấn.
Tố Vấn cười khẩy một tiếng: “Cô là cái thá gì mà dám động vào con gái của ta chứ.” Thiên Yến đã tê liệt đến mức không thể nói thành lời được.

Sắc mặt của cô ta tái đi từng chút một, đôi chân mềm nhũn, nháy mắt đã ngã quỵ xuống đất.
Cô ta điên cuồng dập đầu: “Đại phu nhân tha mạng, Đại tiểu thư tha mạng, tôi không hề cố ý, không cố ý mà!”

Nếu biết Doanh Tử Khâm là Đại tiểu thư nhà Ryan Cách Nhĩ, cô ta nào dám giở trò chứ? Chắc chắn cô ta sẽ cố gắng lấy lòng Doanh Tử Khâm, mượn cơ hội đó để bước chân vào giới quyền quý. “Yêu cầu tòa án xử nặng vào.” Tố Vấn hoàn toàn không cảm động: “Loại người này bớt chân trước mặt tôi và Yểu Yểu đi thì hơn Thiên Yên vô cùng suy sụp: “Đại phu nhân!”
Tuy nhiên, không cho cô ta được phép vùng vẫy, một thẩm phán viên đã bước tới, nhấc cô ta lên đưa đến phòng xét xử.

Quản gia quay đầu lại: “Đại phu nhân, bây giờ?” 

“Tôi đi sắp xếp các công việc phía sau gia tộc Liên Châu.” Tố Vấn nói: “Ngày mai sẽ tổ chức tiệc mừng cho Yêu Yểu.” Bà ấy sờ sờ đầu cô gái: “Mẹ đi trước đây.”
Doanh Tử Khâm đặt vài món vũ khí và một lọ thuốc vào tay Tố Vấn: “Mẹ đi đường cẩn thận.”  Tố Vấn mỉm cười: “Mẹ biết rồi, mẹ sẽ không bao giờ để mình trở thành sơ hở cho người khác chống lại con đâu.”
Sau khi Tố Vấn rời đi, quản gia lần nữa hành lễ: “Đại tiểu thư, tôi sẽ đưa tiểu thư về nhà “Người này là bạn của tôi.” Doanh Tử Khâm chỉ vào Đệ Ngũ Nguyệt, gật đầu: “Chú quản gia, phiên chủ sắp xếp cho cô ấy ở cạnh phòng cháu nhé.”
“Vâng, được thôi.” Quản gia gật đầu lia lịa, vô cùng vui mừng: “Đại tiểu thư có nhiều bạn bè là chuyện tốt mà.”
Đệ Ngũ Nguyệt háo hức nhìn cô gái: “Sư phụ, người đã hứa với con là trưa hôm nay sẽ đưa con đi xem vàng rồi đấy nhé.”. Cô đã không kìm nổi mà muốn làm một vố thật lớn. Chỉ cần cầm được đủ vàng trong tay, cô liền có thể thoải mái nằm phơi nắng như cá khô, chẳng lo nghĩ gì nữa.

“Ừm, mang theo.” Doanh Tử Khâm khẽ ép vành nón xuống, giọng lười nhác: “Giờ đi luôn đi.”

Sắc mặt quản gia bỗng chốc thay đổi, giọng ông ta cao hẳn lên: “Cái… cái gì cơ?”

Doanh Tử Khâm quay đầu lại, nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?” “Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi!”
Quản gia vẫn còn cầm điện thoại trong tay, giọng lo lắng run rẩy:
“Vừa rồi, viện Hiền Giả đã ra lệnh nói rằng Đại gia trưởng đã qua đời, và yêu cầu lập tức mở cuộc tranh cử Gia trưởng mới!”

Hết Chương 748: Trực tiếp động thủ, đại gia trưởng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page