Danh sách chương

Vốn dĩ sau khi nhận kết quả giám định, bà ấy sẽ báo với Tố Vấn ngay lập tức, nhưng ai ngờ bà ấy lại bị đánh úp chứ. Vọng Nguyệt cũng thầm thấy may mắn, may mắn vì mình đã kịp thời mang tin tức quan trọng nhất này trở về. “Oanh!”

Trong đầu Tố Vấn như có tiếng nổ vang lên, cả tâm trí bỗng chốc trống rỗng.

 Văng vẳng bên tai bà là những lời nói.
– “Chắc chắn đây là Đại tiểu thư đúng không? Đại tiểu thưa và Đại phu nhân đứng cùng nhau giống chị em thật.”

– “Lúc nhìn thấy cháu, bác liền nghĩ ngay đến A Uyên.”
– “Cháu không có bố mẹ ruột, cháu chỉ có bố nuôi và em trai thôi.”

Tố Vấn ôm miệng, cảm giác của bà không sai mà.
Doanh Tử Khâm chính là Đàn Đàn của bà. Đàn Đàn của bà không chỉ không chết mà còn đến Thế giới chi thành nữa.
Quản gia cũng ngẩn người.

Ông há hốc miệng: “Doanh tiểu thư chính là Đại tiểu thư?” 

Thế này cũng trùng hợp quá.
“Tư liệu của nhà họ Doanh đâu?” Cơ thể Tố Vấn không kìm được mà run lên, lạnh lùng nói: “Mang ra đây cho tôi.” Quản gia lập tức đưa cho bà: “Đại phu nhân.”
Vào lúc thân phận được làm rõ, tính nghiêm trọng của tư liệu này càng nặng hơn. Sự thay đổi đột ngột của Doanh Tử Khâm vào mùa đông năm 2020 cũng được ghi lại.
Thành tích cô tăng lên một cách chóng mặt, lại còn giành được hạng nhất toàn cầu ISC. Chuyện giả heo ăn thịt hổ đương nhiên là có nhưng không tồn tại chuyện một bước lên trời được.

Bây giờ Tố Vấn biết rồi, e rằng là vì khoá gen hỏng nên mới xuất hiện biến cố như vậy.
Nhưng lúc đó, Doanh Tử Khâm còn chưa đến 17 tuổi.

Điều này nói rõ khoá gen và bảo vệ cô nên đã bị hỏng sớm hơn dự kiến.
Đàn Đàn của bà thực sự từng chết một lần. Cánh tay đang siết cái ghế của Tố Vấn nổi lên gân xanh: “Nhà họ Doanh, và cả Chung Mạn Hoa nữa…”
Đứa con gái mà bà chưa từng gặp một lần lại bị đối xử tệ bạc như vậy ở nhà. Tố Vấn nhắm mắt, vuốt ve bức ảnh chụp cô gái.
Đây là bức ảnh khi Doanh Tử Khâm nằm viện, bởi vì bị lấy máu quá nhiều nên sắc mặt cô trắng bệch. Bà thấp giọng lẩm bẩm: “Xin lỗi, mẹ xin lỗi con.”
“Đại phu nhân, chúng tôi cũng điều tra rõ ràng rồi, nhà họ Doanh chỉ có vị Đại thiếu gia Doanh Thiên Luật là đối xử tốt với Đại tiểu thư thôi.” Sắc mặt của quản gia cũng lạnh đi.

Ông lại nói: “Hơn nữa nhà họ Doanh cũng đã tan đàn xẻ nghé.

Doanh Chấn Đình bị tình nhân của ông ta đầu độc, mới qua đời vào năm ngoái.”

“Chung Mạn Hoa không chịu nổi cú shock nên đã phát điên, bây giờ đang ở bệnh viện tâm thần.”
“Kẻ đầu sỏ là Doanh Lộ Vi cũng đã bị giam trong nhà tù hạng nặng của IBI.”  Như vậy xem ra họ có ra tay với nhà họ Doanh hay không thì cũng không có tác dụng gì nữa, dường như không có cách nào khiến họ thảm hơn.
“Chung Mạn Hoa này điên rồi?” Tố Vấn hiếm khi mà cười lạnh một tiếng: “Tôi có thể cho bà ta điên cả đời ư? Nước Hoa không chữa được chẳng lẽ y học của Thế giới chi thành không chữa được sao?” Đến giờ vẫn chưa rõ rốt cuộc Đàn Đàn của bà đến nhà họ Doanh bằng cách nào.
Đừng nói là điên, dù Chung Mạn Hoa có trở thành người thực vật, bà cũng phải bắt Chung Mạn Hoa tỉnh lại. Bà sẽ không tha cho bất cứ ai làm tổn thương đến Doanh Tử Khâm.
Phát điện, đúng là lợi cho Chung Mạn Hoa. Lúc này Tố Vấn mới giật mình: “Yểu Yểu còn đang ở ngoài! Tôi phải ra ngoài tìm con bé!”
“Bác, chị ấy rất mạnh.” Thiếu Ảnh đột nhiên cất lời, bình tĩnh: “Bác không cần phải quan tâm thái quá đâu.

Nếu kẻ địch đã xuất hiện, chắc chắn bác cũng sẽ là mục tiêu của chúng.”

“Đúng, cháu nói đúng.” Tố Vấn bình tĩnh trở lại: “Bác không đủ mạnh, không thể ra ngoài để gây thêm rắc rối cho con bé, trở thành điểm yếu của con bé thì không tốt lắm.”
Đám người đó đến Lộ Uyên mà cũng có thể phục kích, bà ra ngoài thì càng uổng công vô ích. Tố Vấn ngồi xuống, ngón tay run run: “Bác gọi điện thoại cho con bé.” Điện thoại tút tút rất lâu, tỏ rõ là không có ai bắt máy. Tố Vấn không hề từ bỏ, tiếp tục gọi điện thoại.

**

Mười giờ, cuộc sống về đêm của Thế giới chi thành mới chính thức bắt đầu.
Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, thái bình thịnh trị.

Trên bình nguyên cách cổng Thế giới chi thành lại xảy ra một trận ẩu đả.
“Vô dụng thật.” Phó Quân Thâm khom lưng, giẫm lên kẻ mặc đồ đen cuối cùng, bên môi nở nụ cười lạnh nhạt: “Bảo chủ nhân của mày tự đến, hiểu chưa?” Người mặc đồ đen trợn mắt, cuối cùng nuốt một ngụm khí.
Nhưng rất nhanh sau đó, cơ thể hắn đã tan ra. Hiển nhiên là hắn đã bị hạ loại độc tương tự nước hoa thi như trong phim.
Trong 22 vị hiền giả, chỉ có Ma Thuật Sư và Nữ Tư Tế là biết luyện độc. Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm híp lại.
Nhưng Ma Thuật Sự không phải hiền giả loại chiến đấu, không có sức hiệu triệu lớn như vậy. Nhiều nhất anh ta cũng chỉ là một thành viên, mà chỉ còn là một thuộc hạ trong nhóm thôi. Đến hiền giả Nữ Hoàng và hiền giả Giáo Hoàng cũng không có tư cách bắt Ma Thuật Sự làm thuộc hạ.
Nhất định còn có một hiền giả khác chưa lộ diện. Và vị hiền giả quyền cao chức trọng này có sức chiến đấu rất mạnh.
Vẻ mặt của Phó Quân Thâm nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn toà kiến trúc hùng vĩ đang bay trên trời kia, từ từ tiến về trước.

**

Trời đã tờ mờ sáng.

Đêm ấy, toàn bộ gia tộc Liên Châu đều chẳng thể yên bình.

“Cha, hỏng rồi! Vọng Nguyệt đã trở về, mà con bé kia cũng chạy thoát rồi!”
Prunella siết chặt nắm đấm, giọng đầy tức giận:
“Lần này, Tố Vấn chắc chắn sẽ biết con gái của nó vẫn còn sống sao!”

Vậy chẳng phải họ sẽ gặp tai ương sao?
“Đừng sợ.” Ponwe xoay Phật châu trong tay, nhàn nhạt nói: “Lúc ấy không ai biết chuyện đứa bé bị đánh tráo. Con là anh nó, đây là nhà mẹ đẻ nó, nó có thể làm gì được?” Ponwe có thể chắc chắn rằng, bất kể là Thanh Lang hay là Lộ Uyên, chắc chắn hai kẻ đó đã chết.
Các bác sĩ năm đó cũng đã chết rồi. Không có ai biết được bí mật này.
Ông ta không nói, Tố Vấn sẽ chẳng biết gì. Prunella không biết còn có chuyện này, ông ta kinh ngạc: “Bố, thì ra bố đã sớm chuẩn bị cho Mạch Đông hoặc thành viên khác trong chi chính nhà mình đến gia tộc Ryan Cách Nhĩ rồi?”  Ponwe gật đầu ngầm thừa nhận rồi bình tĩnh nói: “Phụ nữ mất con thì sẽ rất shock, tìm một đứa bé ngày ngày bầu bạn nó cho quen.” “Dù không thể sánh với con ruột nhưng đến lúc đó cũng không kém là bao.”
Ponwe thừa nhận, ông ta không tính đến việc Tố Vấn lại hôn mê lâu như vậy, đến viện Hiền giả cũng bó tay không làm được gì. Mấy năm đầu khi Tố Vấn hôn mê, Ponwe còn ôm hy vọng chữa khỏi bệnh cho con gái rồi thực hiện kế hoạch.

Kết quả mười mấy năm trôi qua, Tố Vấn vẫn không có bất cứ dấu hiệu tỉnh lại nào, Ponwe cũng đành bỏ cuộc.
Nhưng ai ngờ, Tố Vấn lại tỉnh vào lúc này, Đại tiểu thư chân chính cũng trở về.

Kế hoạch triệt để thất bại.
Prunella cũng rất không cam tâm.

Ông ta nghiến răng: “Hôm qua nó ném chén trà vào người con, ai biết ngày mai nó có kề dao vào cổ con hay không.

Sau khi kết hôn với Lộ Uyên, nó đã sớm mặc kệ sống chết của chúng ra rồi.”

“Nói những lời này cũng vô ích thôi, về nghỉ ngơi đi.”
Ponfe đứng dậy, “cạch” một tiếng, đặt Phật châu lên bàn. Nếu con đường thông qua Tố Vấn này không thông thì họ đi đường tắt khác vậy.
Lộ Uyên không còn nữa, gia tộc Ryan Cách Nhĩ suy yếu, sớm muộn gì cũng bị người ta chiếm lấy.

**

Hôm sau.

Năm giờ rưỡi sáng.

Lúc này, phần lớn học viên còn chưa tỉnh. Doanh Tử Khâm mới đội mưa trở về phòng nghiên cứu, trên đầu ngón tay cô vẫn còn nhuốm máu. Đội hộ vệ của gia tộc Liên Châu cử đi đã bị cô giải quyết sạch sẽ.
Cô tiện thể điều tra xem gia tộc Liên Châu có liên quan gì đến ký hiệu bộ xương đen không nhưng không tra ra được bất cứ tin tức hữu dụng nào. Vì ở gần Doanh Tử Khâm nên Diệp Tư Thanh cũng giật mình thức giấc: “Cuối cùng em đã về rồi, em không sao chứ?”
“Chị Diệp.” Doanh Tử Khâm lau mồ hôi trên trán: “Khiến chị lo lắng rồi.” “Em không sao thì tốt.

Có điều hôm qua em vô cớ rời khỏi phòng thí nghiệm, lại cả đêm không về, có người đi mách lẻo rồi.” Diệp Tư Thanh cau mày: “Không biết tại sao hôm qua phòng nghiên cứu đột nhiên kiểm tra ký túc xá, người không xin phép ở lại bên ngoài đã bị ghi lại, hôm nay e là…”

Doanh Tử Khâm mở một chai nước ép, rất tuỳ ý nói: “Để họ đi đi, binh đến tướng chặn, nước dâng đất lấp.” Diệp Tư Thanh chỉ chỉ chiếc điện thoại trong túi áo cô: “Điện thoại em cứ loé sáng liên tục đấy.”
Doanh Tử Khâm cúi đầu, nhìn điện thoại có thông báo vừa có cuộc gọi nhỡ. Người gọi là Tố Vấn.
Không chỉ là cuộc gọi nhỡ này, bao gồm cả những cuộc gọi nhỡ khác đều do Tố Vấn gọi. Từ chín giờ hôm qua đến tám giờ hôm nay, Tố Vấn đã gọi tổng cộng là 284 cuộc điện thoại.
Chắc là vì chuyện hôm qua. Doanh Tử Khâm hạ gục năm đội hộ vệ chi viện của gia tộc Liên Châu thì mới biết đây là nhà mẹ đẻ của Tố Vấn.
Liên quan đến hai gia tộc, chuyện trở nên rắc rối, khó giải quyết rồi đây. Từ trước đến nay cô luôn không thích tham dự vào tranh đấu giữa các gia tộc.
Doanh Tử Khâm hơi cau mày, đang định gọi lại. Thì một tiếng kinh hô vang lên.
Kèm theo một tiếng còi xe, một chiếc xe thể thao phô trương dừng trên không. “Trời!”
“Đây chẳng phải là chiếc xe bản giới hạn giá 1,8 tỉ, chỉ bán năm chiếc ở mạng W sao?” Xung quanh có tiếng hít thở nặng nề, mấy học viên đi theo nhóm Doanh Tử Khâm cũng đều ngẩn người. Diệp Tư Thanh tuy không xuất thân từ đại gia tộc nên không thể mua nổi loại xe đẳng cấp này, nhưng vốn hiểu biết của cô rất rộng các sản phẩm cao cấp của mạng W, cô đều thuộc làu. Một chiếc xe như thế, ngoài viện trưởng của viện nghiên cứu ra, chỉ có những gia tộc quyền thế hàng đầu mới sở hữu được.

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu lên. Cửa xe mở ra và Tố Vấn trực tiếp nhảy xuống.

Hết Chương 736: Doanh Tử Khâm, Đàn Đàn.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page