Danh sách chương

Bà cụ Ngọc biết rõ liên hôn có thể đem lại càng nhiều lợi ích cho nhà họ Ngọc. Đã là Đại thiếu gia của gia tộc họ Ngọc thì phải cống hiến cho gia tộc.
Không thì gia tộc họ Ngọc nuôi không công à? Ngọc Thiệu Vân biến sắc: “Mẹ đúng là điên rồi!”
Đó là quá khứ mà ông không muốn nhớ lại. Bà cụ Ngọc đã cất công đến viện Hiền giả xin thuốc, bỏ vào trong nước ép hoa quả, tự tay đưa cho ông.
Sau đó ông giống như một con rối, không thể cử động, mặc c6ho người khác muốn làm gì thì làm. “Ngọc Thiệu Vân, con có thể ngồi lên vị trí đại gia trưởng, có không ít công lao của Sa nhi.” Bà cụ Ngọc lạnh lùng nói: “Tiểu thư Ninh Nhược kém ở chỗ nào? Tài mạo song toàn.”
“Nó cưới tiểu thư Ninh Nhược rồi thì sẽ có thể móc nối được với ngài Ẩn Giả, chuyện mà người khác cầu còn không được, con lại còn không vừa lòng?” “Mẹ tưởng thứ con muốn là gia tộc họ Ngọc này ư?” Thiệu Vân nhắm mắt lại, vô cùng mệt mỏi: “Con chẳng qua chỉ muốn thoát khỏi sự khống chế của các người.”
Nhưng đợi đến ngày ông có thể ra được khỏi thành, thì mọi thứ đều đã muộn rồi. “Cũng chẳng ngại nói với mẹ, con đã chuẩn bị thoái vị rồi.” Thiệu Vân lên tiếng: “Muộn nhất là cuối năm.”
Bà cụ Ngọc run tay, kinh ngạc: “Con nói cái gì?!”. Năm ngoái, ông cụ Ngọc qua đời, Ngọc Thiệu Vân tốn bao nhiêu công sức mới bước lên được vị trí đại gia trưởng.
Bây giờ nói thoái vị là thoái vị, đùa gì vậy chứ?  Bà cụ Ngọc cũng tái mặt: “Quả nhiên con muốn nâng đỡ đứa con rơi đó!”
“Mẹ yên tâm đi.” Thiệu Văn bật cười, lạnh lùng mỉa mai: “Cái vị trí đại gia trưởng này, tiểu Thất không thèm đâu, mẹ hiểu không?” Bà cụ Ngọc cũng rất muốn cười.
Vị trí đại gia trưởng của gia tộc họ Ngọc mà còn không thèm, thì thèm cái gì không biết? Hiền giả chắc?
Ngọc Thiệu Vân lùi lại một bước, lạnh nhạt nói: “Mẹ, con không muốn nói gì nhiều với mẹ, chuyện đến ngày hôm nay, đều là do con tự làm tự chịu, do con không có năng lực, con cũng chẳng oán trách được ai.” Ông hơi ngừng lại, trong giọng nói bỗng phủ đầy giá lạnh: “Nhưng nếu mẹ dám động thủ với nó, thì con dám động thủ với mẹ.”
Bà cụ Ngọc sững sờ, mà nhiều hơn cả là kinh ngạc. “Đưa công tử Lăng Vũ và tiểu thư Ninh Nhược về.” Ngọc Thiệu Vân lạnh lùng nói: “Để ý lão phu nhân, ngoài người hầu thân cận ra, không ai được phép lại gần.” “Ngọc Thiệu Vân!” Bà cụ Ngọc tức tối hét ầm lên: “Con quay lại đây, con quay lại đây cho mẹ!”
Nhìn người đàn ông rời đi đầu không ngoảnh lại, trước mắt bà ta tối sầm, suýt chút nữa thì ngất đi. “Lão phu nhân!” Quản gia vội vàng chạy đến đỡ lấy bà, lo lắng nói: “Lời của Đại gia trưởng toàn là nói linh tinh thôi, xin ngài đừng tức giận!”
Ngọc lão phu nhân đập mạnh xuống bàn, giọng đầy oán hận:
“Hồi đó sao ta lại không xóa luôn ký ức của nó chứ!” Đều tại bà ta.
Bà ta thật sự không ngờ, ảnh hưởng của Phó Lưu Huỳnh đến Ngọc Thiệu Vân lại lớn đến thế. Bây giờ lại mọc ra thêm một Phó Quân Thâm.
Thật đúng là tạo nghiệt. “Ta chắc chắn sẽ định đoạt chuyện hôn nhân này.” Bà cụ Ngọc cười lạnh: “Ta là mẹ ruột của nó, đẻ ra nó, nuôi dạy nó, mà nó lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế.”
Nói rồi bà ta xua tay: “Ông lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một mình.” Quản gia cũng không dám ho he, lui ra ngoài.
Đúng lúc ông ta đang dặn dò người dưới quét dọn trang viên, thì một chàng trai trẻ chưa đến hai mươi bước vào. Quản gia mừng rỡ: “Thiếu gia Thiếu Ảnh.”
Chàng trai không dừng lại, chỉ hơi ngoái đầu lại nhìn. “Thiếu gia Thiếu Ảnh, không hay rồi.” Quản gia chạy tới nghênh đón: “Đại gia trưởng muốn truyền lại chức vị cho đứa con rơi kia.”
Ngọc Thiếu Ảnh cuối cùng cũng dừng lại: “Như vậy không phải rất tốt à?” Quản gia kinh ngạc: “Thiếu gia, cậu mới là con trưởng chính thống của gia tộc họ Ngọc, vị trí đại gia trưởng này sao có thể để một đứa con rơi cướp đi?” Ngọc Thiếu Ảnh ồ một tiếng, cầm máy tính xoay người rời đi, thản nhiên bỏ lại một câu: “Không có hứng thú.” Quản gia chỉ có thể giương mắt nhìn chàng trai rời đi.
Ngọc Thiếu Ảnh từ nhỏ đã rất có hứng thú với khoa học công nghệ, từ ba tuổi đã bắt đầu biết tháo dỡ và lắp đặt những thiết bị điện tử đơn giản. Điểm này không giống với bất kỳ ai trong gia tộc họ Ngọc.
Nhưng dưới sự chuyên chế của bà cụ Ngọc và ông cụ Ngọc, Ngọc Thiếu Ảnh bị cấm động vào những thứ này, cũng không được cho phép tham gia vào viện nghiên cứu. Bây giờ, chỉ có Chu Sa có thể cứu được gia tộc họ Ngọc nữa thôi.
Quản gia nghĩ ngợi, vội vàng quay trở lại tầng trên.

**

Buổi chiều.

Doanh Tử Khâm đi ra từ phòng làm việc của viện trưởng Norman, lúc rời khỏi viện nghiên cứu thì chạm mặt ngay với hai thanh niên đang đi về phía mình. “Doanh tiểu thư, xin chào, tôi là Lane.” Một thanh niên trong số đó tiến lên trước một bước, mỉm cười giơ tay ra: “Người đứng đầu viện Gen sinh vật năm nay, tháng sau sẽ cùng cô đến viện Hiền giả.” Doanh Tử Khâm chỉ gật đầu nhẹ: “Chào anh.”  Cô đã từng nghe nói đến cái tên này.
Viện trưởng Norman cũng từng nhắc đến với cô vài lần, nói viện Gen sinh vật lại thu nạp thêm một thiên tài, cũng may viện Công trình bọn họ có một người còn thiên tài hơn. Lane ngẩn ra.
Anh ta còn chưa kịp hoàn hồn thì cô gái đã đi xa, chỉ để lại một bóng lưng. “Nè, cô ta có phải quá lãnh đạm rồi không?” Người bạn bên cạnh lên tiếng phàn nàn: “Cậu nhiệt tình với cô ta như vậy mà cô ta chỉ gật đầu cái xong bỏ đi luôn?”
Lane không mấy để tâm: “Thiên tài tính khí nóng nảy chút cũng là bình thường, đi nào, đến gặp viện trưởng.” Tháng chín đến gặp hiền giả, cũng là một cuộc tranh đấu giữa viện Gen sinh vật và viện Công trình.
Beau ở viện nghiên cứu đã nhiều năm, thực lực sờ sờ trước mắt. Ngược lại thì Doanh Tử Khâm này, khiến người ta nhìn không thấu.
Lane ra chiều nghĩ ngợi, dời mắt đi không nhìn cô nữa, tiến vào tòa nhà lớn.

Bên này.

Doanh Tử Khâm lái xe mô tô trên không trung, đến một quán trà kiểu Hoa nằm ở khu trung tâm. Lúc này trong quán trà không có người nào. Lúc này trong quán trà không có người.
“Thần Toán lão nhân gia, ngọn gió nào thổi cô đến chỗ tôi thế?” Hugh dựa vào ghế đung đưa, lắc lắc cổ tay: “Nhìn này, đồng hồ tôi mới mua.” Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn, ánh mắt dừng lại trên cẳng tay của anh ta: “Anh bị thương đấy à?”
“Chuyện nhỏ thôi.” Hugh không mấy để tâm: “Bị xước một tí mà cứu được mấy chục người, quá lời.”  Với chức trách của một hiền giả, anh ta phải bảo vệ mảnh đất này và người dân ở đây.
Doanh Tử Khâm ném cho anh ta một lọ thuốc: “Mượn năng lực đặc biệt của anh dùng một lát, tôi muốn nhìn thấy tương lai.”  Hugh đón lấy lọ thuốc, không còn cách nào khác: “Được được được.”
Nói tới nói lại thì anh ta cũng chỉ là một công cụ. Một phút sau, Doanh Tử Khâm mở mắt ra, điềm đạm nói: “Bà ta cuống rồi.”
Hugh tò mò: “Ai?” Doanh Tử Khâm cầm cốc trà lên: “Thống lĩnh đoàn kỵ Sĩ Chén Thánh tiền nhiệm.”
Hugh suy ngẫm một lúc, rồi lắc đầu: “Không có ấn tượng, chắc là không quan trọng.” “Là một kẻ thù rất thú vị.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái, nhướng mày: “Ít nhất cũng đủ chơi một thời gian.”
Hugh bị sặc: “Làm kẻ thù của cô đúng là bất hạnh.” “Không phải của tôi.” Hàng mi của Doanh Tử Khâm rũ xuống, cô khẽ bật cười: “Nhưng của anh ấy cũng là của tôi.”
Hugh: “…” Một lão già đã chứng kiến đủ bãi bể nương dâu như anh ta, đến mức không còn cảm xúc gì, mà lúc này cũng cảm thấy hơi nhói lòng.
“Nhắc đến chuyện đó, cô giúp tôi hỏi Chiến Xa xem, quả đầu của hắn làm ở đâu thế.” Hugh chỉ chỉ vào đầu mình: “Tóc bạc của hắn là bẩm sinh à? Tôi đã đi tìm mấy tiệm làm đầu rồi, người ta đều bảo không làm ra được cái màu đó.”  “……”

**

Một bên khác.

Bệnh viện trung tâm.

Nghe quản gia báo cáo xong, ánh mắt Chu Sa khẽ động, bà ta cất tiếng dặn dò: “Liên hệ với phóng viên của mạng W, nói là tôi muốn gửi lời xin lỗi tới công chúng.”
Quản gia không biết hành động này là có ý gì, nhưng vẫn tuân thủ làm theo. Chu Sa khẽ nhấp một ngụm trà, không khỏi nhíu mày.
Mấy ngày nay cũng không biết là có chuyện gì, lúc thì không có vị giác, lúc lại không có thính giác. Nếu không phải đã kiểm tra nhiều lần, chắc chắn cơ thể không có vấn đề gì, thì bà ta còn tưởng là có ai đã hạ độc mình nữa.
Chu Sa vừa là thống lĩnh đoàn kỵ sĩ tiền nhiệm, vừa là Đại phu nhân của gia tộc họ Ngọc, ở trong Thế giới chi thành, khả năng kêu gọi quần chúng của bà ta chỉ dưới hiền giả. Chưa đến mười phút, phóng viên đã dẫn theo đội phỏng vấn tới.
“Đại phu nhân.” Phóng viên không giấu nổi sự kích động: “Bà mời chúng tôi đến đây là có việc gì?” Chu Sa tựa vào giường bệnh, khẽ mỉm cười: “Đang phát sóng trực tiếp à?”
“Đúng thế.” Phóng viên lùi lại một bước: “Mọi người chào phu nhân Chu Sa đi nào.”

[Oa, là phu nhân Chu Sa thật này, đẹp quá đi mất, thật dịu dàng.]
[Phu nhân Chu Sa, tôi ở đây, tôi ở đây! Tôi muốn ứng tuyển vào đội hộ vệ của gia tộc họ Ngọc!] “Phát sóng trực tiếp là được rồi.” Chu Sa mỉm cười lên tiếng: “Hôm nay tôi muốn nói về một chuyện bí mật của rất nhiều năm về trước.” Phóng viên càng thêm kích động: “Xin mời bà, những chuyện bà nói, sẽ được thông báo đến khắp nơi trên Thế giới chi thành.” Chuyện này chắc chắn sẽ trở thành đề tài nóng khắp cả thành. Toàn bộ chuyện tình giữa Ngọc Thiệu Vân và Phó Lưu Huỳnh, từng chi tiết một đều bị phơi bày ra hết. “Xin lỗi, nếu tôi biết A Vân đã có người trong lòng, tôi nhất định sẽ không lấy ông ấy.” Bà ta tỏ ra rất hổ thẹn: “Cho nên tôi muốn nói lời xin lỗi tất cả mọi người.”
Phóng viên ngẩn người: “Đại phu nhân, đây đâu phải lỗi của bà.” Trước ống kính, Chu Sa vẫn giữ nụ cười dịu dàng, không hề lộ chút oán giận nào.
Bà ta nói chậm rãi, giọng nhẹ mà kiên định:
“Nếu Đại thiếu gia không muốn chấp nhận tôi, tôi sẽ tự mình đến Hiền Giả Viện xin phép rời khỏi nhà họ Ngọc. Đó là điều duy nhất tôi có thể làm.”
Chỉ một câu nói ấy thôi, lập tức dấy lên làn sóng chấn động khắp nơi.
Không ai ngờ rằng lần đầu tiên Chu Sa xuất hiện trước truyền thông lại là vì một chuyện như thế này.
Bên dưới mạng xã hội, bình luận nổ tung:
【 Trời ơi, tức chết tôi mất! Một đứa con riêng mà dám ép Đại phu nhân phải nhường chỗ sao?! 】

Hết Chương 725: Chướng mắt, hiểu?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page