Danh sách chương

Đông tác rất nhanh, như muốn đánh nhau đến nơi rồi.
Diệp Tư Thanh còn đang ngần người thì Doanh Tử Khâm đã kéo cô ấy ra sau.

“Doanh tiểu thư.” Người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu cũng cảm thấy khó hiểu trước hành động của cô gái.

Anh ta lắc đầu cười: “Tôi thực sự không biết tại sao cô lại nói ra được hai chữ “không cần này.

Thế nào? Cô định dùng vũ khí của viện Công trình các cô đấu với bọn tôi?”

Ánh mắt hắn càng thêm khinh miệt:
“Thật chẳng có gì thú vị. Với thể lực của cô, ngay cả cơ hội chạm tới bọn tôi cũng không có.”

Về dung mạo hay là vóc dáng, trông thế nào Doanh Tử Khâm cũng giống một học sinh ngoan ngoãn.
Cứ chết như thế thì cũng tiếc thật.
Chi bằng…! Người đàn ông mặc đồ đen mới nảy ra ý định này thì cô gái đã hành động. “Trông cũng được đấy.” Anh ta cợt nhả cười: “Nói rồi, cô không thể…”
“Rầm!”Một tiếng nổ lớn vang lên bên tai, chấn động đến nỗi rơi cả gạch trong hẻm.
Người mặc đồ đen dẫn đầu đã ngã lăn xuống đất, thân thể vặn vẹo trông vô cùng kỳ dị.
Trong đầu Diệp Tư Thanh chỉ còn lại năm chữ cô ấy nhìn thấy trong phim. Phân cân…!thác cốt thủ*?
* Phân cân thác cốt thủ: Một loại quyền thuật của Trung Quốc.

Bảy người đàn ông mặc đồ đen còn lại thậm chí đến bóng của cô gái cũng không thể bắt được. Họ chỉ cảm thấy một luồng áp lực vô hình đè lên người mình, nghiền ép xương của họ đến phát đau, máu họ trào ra từ cổ họng.
Chỉ có viện Hiền giả mới biết được sự tồn tại của giới cổ võ.
Dù sao thì giới cổ vũ mới được mở ra vào thế kỷ 16 mà Thế giới chi thành đã có mấy ngàn năm lịch sử rồi. Những người mặc đồ đen này căn bản là không biết trên đời này còn có thứ thần kỳ như nội kình.
“Rắc rắc.”
Có tiếng lạo xạo giòn tan vang lên, là tiếng nứt gãy do xương không chịu nổi áp lực. Khi đối đầu với Tạ Hoán Nhiên, đã có mấy lần Doanh Tử Khâm bị ép đến cực hạn, tu vi cổ vũ của cô từ đó cũng có đột phá mới.
Càng về sau, tu vi cổ vũ của cô càng hồi phục nhanh hơn. Bây giờ đã là người có tu vi cổ võ hơn 200 năm rồi.
Người khôn ngoan sẽ tìm kiếm sức mạnh từ nội tại.

Cổ võ là con người chủ động tu luyện, tự khám phá, phát triển bản thân.

Cải tạo gen suy cho cùng chỉ là ngoại lực, dù mạnh đến đâu cũng không thể bằng cổ võ giả được “Rầm rầm rầm!”
Nội kình bao phủ con hẻm đột nhiên tăng lên, đám người mặc đồ đen đều bị dí xuống đất.
Trong con hẻm yên tĩnh chỉ có giọng nói lạnh nhạt, lười biếng của cô gái vang lên: “Sát thủ gì mà lắm mồm thế.” Thế mà cũng xứng?
Sát thủ mà cô từng gặp chỉ có Phó Quân Thâm và Tần Linh Du.
Khi ám sát thì như một bóng ma. Đám người vớ vẩn này chỉ biết nói nhảm.
Diệp Tư Thanh ngẩn ra: “…”
Tám kẻ mặc đồ đen này xếp chồng lên nhau như các vận động viên thể dục dụng cụ vậy Xương sườn, cánh tay họ gãy nát, đến năng lực chống trả cũng không có.

Nhất là người mặc đồ đen ngã xuống đầu tiên, đầu anh ta ong lên, không thể tin được bản thân còn chưa làm gì mà đã bị hạ đo ván như vậy.

“Đúng là những kẻ này đã được cải tạo gen.” Doanh Tử Khâm từ trên tường nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp đất, nhàn nhạt: “Nhưng họ không liên quan đến đoàn kỵ sĩ của Thế giới chi thành, họ thuộc tổ chức sát thủ.”
Thế giới chi thành cũng không ít những cuộc giao dịch lách luật mà những vùng mà cư dân bình thường không thể biết được. Giống như thế giới ngầm của châu u vậy.
Nghe đến đây, cơ thể người mặc đồ đen dẫn đầu liền cứng đờ.
Anh ta nghiến răng, cố cắn nát con chip trong kẽ răng. Giây tiếp theo…
“Rắc!”
Khớp cằm của anh ta đã bị lệch. Người mặc đồ đen dẫn đầu hét lên một tiếng thảm thiết.
Nhưng tiếng kêu của anh ta hoàn toàn không thể lọt ra khỏi con hẻm, tất cả đều đã bị nội kình ép xuống. “Tôi sẽ để các người trở về báo tin sao?” Doanh Tử Khâm cúi đầu cười nhẹ: “Muốn giết tôi mà còn muốn sống sót trở về?” Ánh mắt nàng lạnh lẽo như dòng suối băng, không chứa chút cảm xúc nào.
Mấy kẻ áo đen vô thức rùng mình. Trước mặt bọn họ, thật sự chỉ là một cô gái mười chín tuổi thôi sao?!

Những người mặc đồ đen này cũng nhận các nhiệm vụ ám sát khác, họ cũng từng đột nhập vào gia tộc họ Ngọc.

Nhưng họ chưa bao giờ gặp mục tiêu ám sát khiến họ cảm thấy áp lực lớn như Doanh Tử Khâm.

Diệp Tư Thanh nhìn cô gái nhẹ nhàng xách mỗi tay một người đàn ông cao hai mét ném ra bờ sông.
Sau đó quay lại, như bắn bi-a vậy, cô dùng gậy sắt chọc những người còn lại, đá tất cả ra ngoài. Nước sông cuộn trào, gió thổi hiu hiu, cảnh vật tĩnh lặng.
Thế giới chi thành liên tục xảy ra tranh chấp, chỉ cần không gây chuyện ở khu trung tâm, ở những khu khác, việc nổ súng ngay giữa đường cũng đã từng xảy ra.
Nhưng Diệp Tư Thanh lại tận mắt chứng kiến đánh nhau ở khoảng cách gần như thế này. “Đàn…!đàn em.” Cuối cùng cô ấy cũng hoàn hồn, cẩn thận hỏi: “Em có thể dạy chị chút võ không?”
Doanh Tử Khâm trầm ngâm một lúc: “Được, nhưng sẽ rất đau đấy.”
Xung quanh cô có rất nhiều nguy hiểm, đúng là cô phải chuẩn bị tốt mọi thứ thật. Diệp Tư Thanh cùng cô làm thí nghiệm chung, khó mà tránh khỏi bị để ý. “Không sao đâu,” Diệp Tư Thanh thoải mái nói, “Dù gì vẫn còn hơn là mất mạng.”

Doanh Tử Khâm gật đầu: “Được, lát nữa về ký túc xá, tôi mời chị ăn kẹo.”

Chủ đề thay đổi quá nhanh khiến Diệp Tư Thanh suýt chút nữa không theo kịp: “Kẹo gì?”
“Kẹo vị dâu tây.”
“À, chị khá là thích vị dâu.”  Doanh Tử Khâm giơ tay, kéo vành mũ của mình xuống.
Loại thuốc vị dâu giúp người ta có thiên phú cổ võ.
Bây giờ, cô phải ăn thêm vài miếng bánh Black Forest để “an ủi” bàn tay mình.

**

Một bên khác.

Sở nghiên cứu, viện gen sinh vật.

Một học viên nam soi kính viễn vọng vào hướng con hẻm.
Nhưng trong hẻm trống không, không có một ai, thậm chí đến chiếc thùng rác cũng vẫn nằm nguyên ở chỗ cũ.
“Mervin, cậu đang làm gì vậy?” Có người vỗ lưng anh ta: “Lát nữa có thí nghiệm đấy, cậu đừng có quên.” “Không có gì.” Mervin trả lời trả lời lấy lệ một câu: “Không phải trước đây từng xảy ra một vụ nổ sao? Tôi đang xem xem dạo này có vụ giết người nào nữa không, biết đầu còn có thể báo cho tòa án trước.”
Học viên kia không nói gì, gật đầu rồi đi ra ngoài.
Mervin cau mày. Lạ thật.
Anh ta đã chi 100 triệu để đặt đơn ở căn cứ Black, tổ chức ám sát lớn nhất Thế giới chi thành rồi mà.
Căn cứ Black sẽ cử sát thủ cấp A thực hiện. Chẳng lẽ đến cả một học viên của Viện Công trình mà họ cũng không giết nổi? Mervin vốn không quan tâm đến Doanh Tử Khâm.

Nhưng buổi lễ bay thử đó đã khiến không ít người trong Thế giới chi thành biết viện Công trình có một học viên vô cùng ưu tú.
Doanh Tử Khâm vẫn đang rất nổi tiếng trên trang mạng W.
Mỗi năm, phòng nghiên cứu sẽ có bốn suất yết kiến hiền giả.

Bình thường thì là ba suất của viện Gen sinh vật, một suất của viện Công trình.

Beau là đại tiểu thư nhà Ryan Cách Nhĩ, đương nhiên Mervin không dám ra tay với cô ta.
Nhưng Doanh Tử Khâm thì khác, cô là một thường dân không có chỗ dựa.
Mervin lại nhìn con hẻm ở phía xa xa, trong lòng có dự cảm không lành.

Anh ta đặt kính viễn vọng xuống, lập tức rời khỏi giảng đường, đi nhanh đến con hẻm kia.

Giây tiếp theo, cổ anh ta đột nhiên nhói lên. Trong nháy mắt, Mervin ngất lịm đi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Mervin mới bừng tỉnh. Chỉ có một chút ánh sáng ở phía xa xa.
Nơi ấy có một bóng người cao lớn, thon dài rắn rỏi, khí thế vô cùng đáng sợ.
Mervin chỉ cảm thấy sợ hãi, lông tơ trên người anh ta dựng đứng lên: “Ai…!ai đấy?!” Khuôn mặt khuất một nửa trong bóng tối của người đàn ông đẹp như một vị thần, ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Ánh đèn dần nghiêng đi, chiếu sáng khuôn mặt anh, trong chốc lát sát khí bắn thẳng ra.
Cơn sợ hãi tột độ khiến Mervin gào lên, anh ta điên cuồng lùi lại: “Anh là ai? Rốt cuộc anh là ai?!”  Đây là đâu?!
Anh ta đến đây bằng cách nào?
Đầu óc Mervin rối như tơ vò, cơ thể anh ta không ngừng run rẩy. “Một trăm triệu?” Phó Quân Thâm cụp mi, cười rất nhẹ: “Giàu lắm sao?”
“Keng” một tiếng.
Một đồng xu lăn trên mặt đất, dừng trước mặt Mervin. Đây là đồng xu kỷ niệm Thế giới chi thành phát hành vào năm ngoái.

Mệnh giá tiền không cao, chỉ là một đồng mà thôi.

Trong thời đại mà tiền giấy đã biến mất hoàn toàn thế này, có không ít người mua nó về để sưu tầm.
Mervin lẳng lặng nhìn đồng xu trên mặt đất, nhất thời vẫn chưa hiểu gì.
Phó Quân Thâm đứng lên, vỗ vỗ áo sơ mi: “Một đồng, mua mạng của mày.”

Một sự sỉ nhục ghê gớm.
Mervin chỉ cảm thấy máu trong người mình trào dâng.

Lần này cơn giận còn lớn hơn cả nỗi sợ, anh ta nói: “Mày dám? Tao là người của viện Gen sinh vật, Ma Thuật Sư đại nhân còn đích thân bảo viện trưởng quan tâm đến tạo đấy!”
Tương lai, anh ta sẽ vào viện Hiền giả, được hiền giả Ma Thuật Sư bồi dưỡng trọng điểm.

Cho dù là quý tộc, cũng tuyệt đối không thể sánh với hắn. Ai dám đối nghịch với hiền giả?

“Ma thuật sư?” Phó Quân Thâm bước lên, một tay nhấc bổng Mervin lên, lạnh nhạt nói:
“Tao dẫn ngươi đi gặp hắn. Ở ngay trước mặt hắn, mày xem tao có dám hay không.”

Hắn hơi nghiêng đầu, nở nụ cười ánh mắt lạnh lẽo như băng, tựa hồ ác ma vừa bò ra từ Địa Ngục.

Hết Chương 717: Phó Quân Thâm: muốn chết!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page