Danh sách chương

Thật Thiên Kim Là Toàn Năng Đại Lão

Chương 709: Doanh Tử Khâm: tôi nói, thả người

Trên khung thông tin người dùng ở trên cùng, một chữ “S” to đùng, đập thẳng vào mắt của Từ Cảnh Sơn.
Từ Cảnh Sơn kinh ngạc há hốc miệng, ngẩng phắt đầu lên, khó mà tin nổi: “Sao các cô lại có được tài khoản cấp S?!”  Trong viện nghiên cứu, chỉ có nghiên cứu viên đạt đến cấp S, mới có thể thông qua viện nghiên cứu đăng ký với mạng W cấp cho tài khoản cấp S. Mà hiện giờ trong viện nghiên cứu, nghiên cứu viên cấp S còn chưa đến một trăm người, phần lớn đều là các giáo sư hoặc là lớp người già đã có tuổi. Tuy Beau cũng có một tài khoản cấp S, nhưng lại thuộc quyền sở hữu của gia tộc Ryan Cách Nhĩ.
Bởi vì đợt trước Từ Cảnh Sơn mới thăng cấp lên thành nghiên cứu viên cấp A, nên mới lấy được tài khoản cấp A. Hôm nay anh ta nghe nói học viên cao cấp của viện Gen sinh vật đã chặn đường linh kiện thí nghiệm của nhóm B, thế là vội vàng chạy qua để khoe khoang.
Nhưng cấp S?!
Từ Cảnh Sơn nhìn chằm chằm vào chữ “S” to đùng kia, mặt mũi lập tức đỏ gay. Giống như bị người ta tát cho một cái đau điếng, bỏng rát.
“Ôi chao, để tôi nghe xem nào, ban nãy cậu nói cậu muốn làm gì cơ?” Diệp Tư Thanh ngoáy ngoáy lỗ tai, tỏ vẻ kỳ quái: “Cậu nói cậu muốn giúp bạn này giải quyết vấn đề linh kiện ấy hả?”
Hai mắt Từ Cảnh Sơn đã đỏ lên, anh ta thở hồng hộc mấy cái: “Sao cậu lấy được tài khoản cấp S? Lấy thế nào vậy?!” “Không có gì để nói. Tôi sẽ không trả lời.”
Diệp Tư Thanh lạnh giọng, “Lúc đó tôi đã nói rồi cậu sẽ hối hận.”

Trước đây, quan hệ giữa nàng và Từ Cảnh Sơn xem như không tệ.
Nhưng khi nhóm B gặp khó khăn nhất, Từ Cảnh Sơn lại là người đầu tiên bỏ đi.
Từ khi ấy, giữa họ đã không còn chút tình cảm nào nữa.

“Hối hận?” Từ Cảnh Sơn nghe mà bật cười: “Diệp Tư Thanh, chẳng lẽ cậu không biết khoảng cách giữa nhóm B và nhóm A?”
“Không sai, năm nay Doanh Tử Khâm là người đứng đầu viện Công trình, nhưng cô ta mới học được bao lâu? Có thể so được với tiểu thư Beau chắc?”
Ánh mắt của Diệp Tư Thanh càng lạnh hơn. “Anh Từ, không phải anh nhất quyết đi theo Beau Ryan Cách Nhĩ ư? Không phải anh coi thường bọn tôi kéo chân anh ư?” Nam học viên kia chậm rãi lên tiếng: “Vậy anh đi hỏi xem, xem tiểu thư Beau nhà anh có cho anh mượn tài khoản cấp S của cô ta để dùng không.”
Bọn họ khác nhau.
Doanh Tử Khâm tùy tiện lấy ra một tài khoản, đã là cấp S. Ban nãy còn nói dành riêng cho bọn họ dùng.
Beau Ryan Cách Nhĩ có thể so được chắc?
Vẻ mặt Từ Cảnh Sơn cứng đờ. Tài khoản cấp S của mạng W đầu phải bỏ rau ngoài chợ, mà có thể tùy tiện cho người khác mượn?
“Không cho là đúng rồi, nhìn bộ dạng của anh, ai không biết còn tưởng anh đã vào gia tộc Ryan Cách Nhĩ ở rể rồi ấy chứ.” Nam học viên nhổ nước bọt: “Anh phải ôm chặt chân của Beau đấy nhé, tuyệt đối đừng để bị đá.”
“Được, được lắm, các người cứ đợi mà xem.” Từ Cảnh Sơn tức giận đùng đùng: “Đợi đến khi nộp kết quả dự án thí nghiệm, từng người trong số các người đều sẽ tiêu tùng.” Anh ta quay người đi ra bên ngoài.
Nam học viên lập tức đứng dậy, nhanh lẹ nhét một quả cầu nhỏ vào trong mũ áo hoodie của Từ Cảnh Sơn, sau đó đẩy anh ta ra ngoài.
“Bum bum bum.”  Bên ngoài có tiếng xôn xao, kèm theo là tiếng kêu la thảm thiết của Từ Cảnh Sơn.
Phảng phất có một mùi thối khiến người ta phải nôn ọe bay vào.

Một thành viên khác trong nhóm ngẩn ra giây lát, rồi dứt khoát mở hệ thống lọc không khí.

Diệp Tư Thanh u ám quay đầu lại: “Rốt cuộc cậu đã làm bao nhiêu quả bom thối?” “À…!”
Nam học viên gãi đầu, sờ túi quần mình:
“Còn ba quả thôi, chị Diệp, chị có muốn không?”

Diệp Tư Thanh: “…… Cậu lăn đi cho khuất mắt tôi.”

Nếu để người khác biết viện Công trình của bọn họ lại đi chế tạo bom thối, thì e rằng thể diện của cả viện này sẽ bị hủy sạch.

**

Một bên khác.

Trên xe.

Doanh Tử Khâm hơi mở mắt ra, giơ tay chắn ánh sáng, nhìn ra ngoài cửa xe.
Thế giới chi thành chỉ có mùa xuân, ánh mặt trời ban chiều ấm áp mà không chói mắt.
“Dậy rồi à?” Một giọng nói dịu dàng vang lên, trước mặt cô xuất hiện một chai nước ép ướp đá.
“Ừm.” Doanh Tử Khâm chậm rãi vươn vai, nhận lấy: “Thoải mái hơn nhiều rồi.”
Làm thí nghiệm không giống như đánh nhau, chỉ cần động tay động chân, gần đây đúng là cô đã tiêu hao quá nhiều sức lực cho việc động não. Phó Quân Thâm giơ tay lên, xoa đầu cô, cất giọng thì thầm: “Xem ra mấy ngày hôm nay đúng là rất mệt rồi, đợi làm xong thí nghiệm phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian cho đã.”
Anh biết vì sao cô lại cố chấp với thí nghiệm hàng không vũ trụ.
Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, cô vẫn muốn gặp lại người bạn của mình. Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu, vặn mở nắp chai: “Chuyện của bác gái điều tra đến đâu rồi?”
“Tạm thời vẫn chưa có manh mối.” Giọng Phó Quân Thâm lạnh lẽo: “Khi ấy đám người đó khoa trương để lại ký hiệu trên bảy châu lục bốn đại dương, là vì bọn chúng biết không có mấy người có thể đến được Thế giới chi thành, càng chẳng có mấy người có thể điều tra đến được Viện hiền giả.” Viện hiền giả là nơi triều thành của Thế giới chi thành, đâu có ai dám chống đối với hiền giả? Doanh Tử Khâm hơi nheo mắt lại: “Cho nên ngược lại, khi ở trong Thế giới chi thành, bọn chúng lại rất cẩn trọng, chỉ thỉnh thoảng mới để lại dấu vết.”
“Ừ, có điều, ông ta nói khi đó ông ta bị chết não, lúc cùng mẹ anh đi ra ngoài, đã bị một đám người tấn công.” Phó Quân Thâm chậm rãi nói: “Thực lực của nhóm người đó không thua gì nhóm tứ đại kỵ sĩ, anh nghi ngờ là một thế lực trong bóng tối.” Hiền giả Ma Thuật Sư, chỉ có thể là một người trong số đó. Các mục tiêu mà thể lực này từng ra tay rất lẻ tẻ, tạm thời chưa rõ mục đích.
Doanh Tử Khâm trầm tư giây lát: “Em cũng sẽ điều tra thử xem.”
Tuy Norton đã khôi phục sức mạnh và ký ức nhưng trước giờ hắn độc lại độc vãng, không giao lưu thân mật với hiền giả nào, đến Viện hiền giả còn không vệ. Doanh Tử Khâm chống trán.
Còn Hugh thì, một hiền giả tối ngày nhuộm tóc, cô cũng chẳng mong đợi được gì.
“Không nói những cái này nữa, đi dạo một lúc cho thư thả.” Phó Quân Thâm dừng xe lại, đôi mắt đào hoa cong cong, giọng nói tiếng nhác: “Buổi tối anh đã đặt bàn rồi, phải bồi bổ cho bạn nhỏ nhà chúng ta, không thể để em mệt quá được.”

Hai người xuống xe. Trung tâm mua sắm lớn giữa lòng thành phố, người qua lại tấp nập, cũng không phân chia giai cấp, bình dân và quý tộc đều có thể đến.
Doanh Tử Khâm dừng lại trước một giá quần áo, nhấc một chiếc váy lên xem. Chiếc váy này theo phong cách lolita, không phải kiểu mà cô thích.
Chỉ có điều hôm đó Norton gửi cho cô không ít tấm ảnh về mấy chiếc váy loại này, còn hỏi cô cái nào đẹp.
“Thưa cô, kiểu váy này đang là mốt đấy.” Mắt chị chủ tiệm sáng ngời: “Người lớn trẻ con đều có mẫu, ngay ban nãy thôi, có một anh chàng tóc màu bạc đã mua liền mấy bộ cho con gái đấy.” Doanh Tử Khâm: “…”
Cô không cần hỏi cũng biết là ai.
Thật là càng lúc càng điên rồi.

**

Ban đêm.

Phòng thí nghiệm.

“Mệt chết mất thôi, cuối cùng cũng xong rồi.” Diệp Tư Thanh ngồi phịch xuống bàn: “Đợi đến cuối tuần nộp thí nghiệm, cho Từ Cảnh Sơn sáng mắt ra.” Các thành viên nhóm B đều rất hào hứng.
Đây là chiếc tàu vũ trụ cỡ nhỏ đầu tiên mà bọn họ chế tạo ra, đáng để chúc mừng.
“Đi thôi, tôi mời.” Diệp Tư Thanh vung tay: “Đợi thí nghiệm kết thúc sẽ cảm ơn em Doanh một bữa thật thịnh soạn.” Một hàng người đang chuẩn bị rời khỏi phòng thí nghiệm thì cửa phòng thí nghiệm đã bị đẩy ra trước.
Nhìn thấy người đến, Diệp Tư Thanh ngẩn ra: “Giáo giáo…!sư Mạc Phong?”
Ánh mắt Mạc Phong lạnh nhạt quét qua: “Hôm nay các trò đã đến viện Gen sinh vật, còn đánh bạn học?” Diệp Tư Thanh lên tiếng: “Giáo sư Mạc Phong, chuyện là thế này, học viên đó…”.
“Bất luận là vì nguyên nhân gì, các trò đều không nên ra tay với bạn học.” Mạc Phong giơ tay lên ngăn lại: “Các trò có lòng báo thù mạnh như thế, sau này nếu còn có dự án thí nghiệm lớn nào, xảy ra mâu thuẫn với người trong nhóm, liệu có cố ý đưa thiếu linh kiện thiết bị hay không?”
Viện Công trình trước nay đều rất thận trọng. Dù sao cũng liên quan đến ngành hàng không, chỉ một bất cẩn cũng có thể xảy ra án mạng.
Trong mấy trăm năm phát triển của viện Công trình, có được thành tựu như ngày hôm nay, đều là nhờ người đi trước dùng máu thịt vun đắp nên.
Đừng nói thiếu một linh kiện, cho dù là sai vị trí, cũng đều có thể dẫn tới phát nổ. “Tạm dừng thí nghiệm.” Mạc Phong lạnh lùng nói: “Ra ngoài hết cho tôi, tiếp nhận giáo dục tư tưởng.”
Diệp Tư Thanh tái mặt: “Giáo sư Mạc Phong!”
Tạm dừng thí nghiệm thì chẳng phải công sức của bọn họ đều sẽ uổng phí cả hay sao?  Nam học viên cũng rất cuống: “Giáo sư Mạc Phong, có chuyện gì để đến khi bọn em nộp xong thí nghiệm đã có được không?”
“Không được.” Mạc Phong không hề nương tay: “Thí nghiệm của các trò chỉ là cấp A, tôi có quyền tạm dừng thí nghiệm.”
Diệp Tư Thanh và nam học viên trao đổi ánh mắt, đều cùng im lặng. Đúng thế.
Mạc Phong là nghiên cứu viên cấp S, lại là giáo sư hướng dẫn số một của viện Công trình, quyền hạn của ông ta từ trước đến nay đều rất lớn.
Nhưng nếu nói chuyện này không liên quan gì đến nhóm A, thì Diệp Tư Thanh hoàn toàn không tin.
Mọi người đều biết trước giờ Mạc Phong luôn thiên vị Beau.
“Được, Giáo sư Mạc Phong.” Diệp Tư Thanh chậm rãi thở ra: “Bọn em đi với thầy, nhưng thí nghiệm không thể dừng, bọn em có thành viên không hề ra tay, cô ấy sẽ phụ trách thí nghiệm.”
Mạc Phong đang định gật đầu thì một giọng nói vang lên.

“Thả người.”
Giọng nói lạnh lùng, nhàn nhạt như băng vỡ trên tuyết, bị gió thổi tan.

Mạc Phong quay lại, nhíu mày, vẻ mặt như không thể tin nổi:
“Cô nói gì cơ?”

Nữ hài đứng ở cửa, ánh mắt trầm lạnh:
“Tôi nói thả người.”

Hết Chương 709: Doanh Tử Khâm: tôi nói, thả người.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page