Danh sách chương

Beau năm nay hai mươi hai.
Vào năm cô ta mười hai tuổi, Sinai đã bị bắt uống một loại thuốc luyện kim nào đó, biếnp thành một đứa trẻ sáu tuổi.
Nhưng bất cứ khi nào Sinai có mặt, tất cả mọi ánh mắt theo đuổi, ngưỡng mộ đều chỉ tập trung vào một mình Sinai.

Nhà khoa học thiên tài.
Trong lịch sử thành lập cả nghìn năm nay của gia tộc Ryan Cách Nhĩ, cũng chỉ có một người như Sinai thôi.
Từ nhỏ Beau đã lớn lên dưới ánh hào quang của Sinai. Câu cô ta nghe thấy nhiều nhất là người cô này của cô ta tài giỏi đến mức nào.

Cho đến mười năm trước, Sinai bỗng dưng mất tích, Beau mới cảm thấy gánh nặng đè trên người mình đã biến mất.

Đến bây giờ, gần như tất cả mọi người đều đã quên mất Sinai, bao gồm toàn bộ viện nghiên cứu.
Người kế thừa cái mác thiên tài là cô ta, nghiên cứu viên trẻ tuổi nhất cũng là cô ta.
Beau không rõ chuyện cơ thể Sinai bị thu nhỏ, nhưng cô ta có ấn tượng sâu sắc với khuôn mặt của Sinai. Nhất là khi Sinai rất khác với những người khác trong nhà, tóc của cô ấy hơi nghiêng về màu trắng.
Giờ đây cô ta đột nhiên nhìn thấy người cô đã mất tích mười năm của mình, cô ta đứng vững tại chỗ, cơ thể hóa đá trong một khoảnh khắc. “Tôi bảo này, các người có biết ở đây rất quan tâm đến cấp bậc, nghiêm khắc với vấn đề tôn ti trật tự không?” Thiên Yên khoanh tay trước ngực, đánh giá ba người nhóm Doanh Tử Khâm bằng ánh mắt khinh thường: “Tiểu thư Beau đang ở đây mà các người dám vào trước?”. Doanh Tử Khâm đã thay đổi diện mạo, Thiên Yên căn bản không nhận ra cô.
Cô ta lờ mờ cảm thấy Sinai trông hơi giống Beau, có thể là một thành viên nào đó của gia tộc Lineger.
Nhưng Beau mới là thiên tài số một trong lớp trẻ, biết cả văn cả vỏ, còn được hiền giả triệu kiến. Địa vị của những thành viên khác có cao đến mấy cũng không thể cao hơn Beau được đúng không?
“Quan tâm đến cấp bậc, nghiêm khắc với vấn đề tôn ti trật tự?” Sinai nửa cười nửa không, ánh mắt lại rất thờ ơ: “Tôi cũng nghĩ thế đấy.”
“Vậy cô còn không mau di chuyển xe của mình đi?” Thiên Yên cười lạnh: “Cô có biết, tiền cô dùng để mua xe, đều có được nhờ thành quả nghiên cứu của tiểu thư Beau không?” Sinai đút tay túi quần đứng yên tại chỗ, không hề động đậy. Còn Beau cuối cùng cũng hoàn hồn, cô ta bước lên phía trước, khom lưng cúi xuống, hành lễ với Sinai: “Cô, suýt chút nữa cháu không nhận ra cô, mong cô tha thứ cho tội thất lễ của cháu.”
Ngay lập tức, đầu Thiên Yên ong lên giống như bị một cái búa lớn gõ xuống đầu, chấn động đến mức màng nhĩ cũng thấy đau. Cô ta nghe thấy gì cơ?
Cô…!cô ư?
Đùa gì vậy.

“Lớn rồi, nhưng mà mắt chọn bạn thì chẳng tốt chút nào.” Ánh mắt Sinai lạnh nhạt liếc qua người Thiên Yên đã cứng đờ: “Cô nghe viện trưởng Norman nói, cô ta còn cầm đầu bắt nạt các học viên sơ cấp?”
“Không có số lên cấp S, nhưng mà thích làm lố giống cấp S à, phách lối ghê nhỉ.”
Một câu nói khiến toàn thân Thiên Yên lạnh toát. Cô ta nhũn chân, quỳ phịch xuống, vẻ mặt hoảng hốt: “Tiểu thư Sinai, tôi không cố ý đâu, tuyệt đối không phải.”
Sao Sinai lại biết được chuyện xảy ra trong viện nghiên cứu?
Doanh Tử Khâm chỉ là một học viên sơ cấp mà thôi, sao có thể liên hệ thẳng đến chỗ viện trưởng Norman được? Beau thì lại biết rất rõ viện trưởng Norman coi trọng Sinai đến mức nào, cô ta quyết đoán ra lệnh ngay: “Đuổi người này ra ngoài, sau này không cho phép bước chân vào lãnh địa của nhà chính nửa bước.”
“Rõ!”
Hai hộ vệ bước đến, xách Thiên Yên lên. Thiên Yên càng hoảng hơn: “Chị Beau! Tiểu thư Sinai!”
Thế nhưng, các hộ vệ hoàn toàn không cho cô ta thời gian giằng co, vứt thẳng ra ngoài lãnh địa.
“Cô, là do cháu kết bạn thiếu thận trọng.” Ánh mắt Beau chuyển đến Dụ Tuyết Thanh và Doanh Tử Khâm: “Hai vị này là?” “Không phải điều mà cháu có thể hỏi.” Sinai lạnh nhạt: “Lo giữ mình đi.”
Cơ thể Beau cứng đờ.
Cô ta mím môi, ánh mắt tối đi: “Vâng, thưa cô.” Beau liếc nhìn cô bé đội mũ bóng chày, trong lòng thoáng qua một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Lạ thật.
Sao cô ta lại có cảm giác này.

Bên trong trang viên.
Chiều hôm qua Sinai đã quay về một lần, đám người hầu đã không còn kinh ngạc như lúc trước nữa.
Tam phu nhân cũng miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng. Bà ta không biết rốt cuộc Sinai đã dùng cách gì để khôi phục cơ thể, nhưng điều này không liên quan đến bà ta.
Chỉ cần Tố Vấn không tỉnh lại, trong tay Sinai cũng không có thực quyền gì.
“Ngài Dụ, đúng là lâu lắm rồi không gặp.” Tam phu nhân tươi cười bước tới đón tiếp: “Là do Ngũ tiểu thư của chúng tôi không hiểu chuyện, cứ nhất định mời ngài đến Thế giới chi thành “Tam phu nhân khách sáo rồi.” Dụ Tuyết Thanh lẳng lặng né tránh: “Ngũ tiểu thư, đi thôi.”
Tam phu nhân tái mặt, chỉ có thể nhìn ba người tiến vào trong. Bà ta ngồi bên ngoài với Mạc Khiêm. Trong lòng Tam phu nhân lo lắng: “Lỡ như bọn họ thật sự có thể khiến Tố Vấn tỉnh lại thì phải làm sao?”
“Phải làm sao?” Mạc Khiêm rít một hơi thuốc, cảm thấy kỳ lạ: “Bà đang nói đùa gì vậy, đến hiền giả cũng không thể cứu sống mà hai thôi miên sư đến từ bảy châu lục bốn đại dương lại có thể?” “Chúng ta đều biết tâm bệnh của Tố Vấn là gì, còn chẳng phải là vì anh cả và đứa con đã chết của chị ta, nhưng đã hai mươi năm rồi, anh cả vẫn chưa quay về, con của chị ta cũng đã chết, ai có thể khiến chị ta tỉnh lại?” Nghe thấy thế, Tam phu nhân cũng thấy bình tĩnh lại.
Không sai.
Tố Vấn tuyệt đối sẽ không tỉnh lại.

Bên trong phòng điều trị.

Vây kín xung quanh giường bằng là đủ loại máy móc y học, trên màn hình dày đặc các chỉ số.
Đây là lần đầu tiên Doanh Tử Khâm tận mắt trông thấy phu nhân Tố Vấn nổi tiếng của Thế giới chi thành. Người phụ nữ yên tĩnh nằm trên giường bằng, dung nhan không khác gì hai mươi năm trước.  Có thể dung mạo của bà không đẹp đến mức điên đảo chúng sinh, nhưng khí chất trên người bà thì không ai sánh được.
Hàng mi của Doanh Tử Khâm rủ xuống, cô ngồi trước giường băng, lấy ra chiếc hộp dài đựng kim châm và ngân châm. Cô vừa mở ra.
“Dừng tay!” Bác Sĩ vội vàng chạy tới từ phòng làm việc bên cạnh, vẻ mặt nghiêm nghị: “Cô định làm gì?”
Doanh Tử Khâm cất giọng đều đều: “Châm cứu.” “Châm cứu?” Bác sĩ tức đến bật cười: “Cô không thể châm cứu được, các người là thôi miên sư hay là đông y?”
“Cả hai.” Sinai nhíu mày: “Tại sao lại không thể châm cứu?”
“Xin lỗi.” Bác sĩ vẫn từ chối, khách sáo mà xa cách: “Chúng tôi tuyệt đối không cho phép một người ngoài, sử dụng phương pháp y học lạc hậu như thế này trên người Đại phu nhân.” Thời đại nào rồi mà còn châm cứu?
Đây là thứ đã bị đào thải khỏi Thế giới chi thành từ mấy trăm năm trước.
Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển mạnh, trí tuệ nhân tạo AI đã có thể thay thế không ít công việc của con người. Thêm một khoảng thời gian nữa, có lẽ cả nhóm bốn đoàn kỵ sĩ cũng có thể bị đào thải, bị robot thay thế.
Cho nên trong Thế giới chi thành không tồn tại cái nghề gọi là thôi miên sư.
Bác Sĩ cũng không muốn giảng đạo với một trợ lý, bà ta quay đầu sang: “Ngài Dụ, đừng nói là châm kim vào, cho dù chỉ một sợi tóc của phu nhân Tố Vấn rơi xuống, có người chạm vào vai phu nhân, thì tất cả số liệu trên con chip và máy móc đều sẽ truyền đến Viện hiền giả “Đến lúc đó, nếu Đại phu nhân tỉnh lại được thì còn tốt, nhưng nếu không tỉnh lại được thì…” Ánh mắt sắc bén của bà ta đánh giá hai người từ trên xuống dưới: “Các người sẽ bị đoàn kỵ sĩ của Viện hiền giả bắt đi, lập tức xử tử, tôi không phải đang nói đùa đâu.”
Sinai khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh như băng: “Còn chưa thử, làm sao bà biết là không tỉnh lại được?” “Tiểu thư Sinai, trên bảng đánh giá phương án, chỉ số nguy hiểm của trị liệu bằng châm cứu được đánh giá là lên đến 99.9%.” Bác sĩ bấm bấm mấy cái vào không trung, rất nhanh một màn chiếu 3D đã xuất hiện, lơ lửng trong không khí: “Cô ở trong viện nghiên cứu lâu như vậy, hẳn là biết máy móc không thể sẽ không phạm sai lầm chứ.” Phía trên hiển thị ra tất cả khả năng Tố Vấn tiến hành châm cứu.

Tử vong tại chỗ 50%

Hôn mê vĩnh viễn 20%
Ổn định không có gì thay đổi 15%
Hơi chuyển biến tốt 5%  ……

Tỉnh lại khả năng chỉ có 0. 1% Sinai nhăn mày. Đây không phải chuyện mà bọn họ có thể quyết định.
Tam phu nhân không dám động vào Tố Vấn, cũng là vì có Viện hiền giả ở đây.
Cô ấy tin tưởng Doanh Tử Khâm, nhưng Viện hiền giả và những người khác trong gia tộc Ryan Cách Nhĩ thì không. Ai sẽ tin một người vừa mới đặt chân đến Thế giới chi thành?
“Không cần nữa.” Doanh Tử Khâm đặt kim châm xuống: “Tạm thời không dùng đến nữa.”
Lúc này bác sĩ mới buông lỏng cảnh giác: “Được, vậy tôi sẽ tạm thời gỡ bỏ hệ thống phòng ngự, chỉ cần các người không gây nên bất kỳ tổn hại nào cho Đại phu nhân.” Bà ta ấn công tắc, lớp phòng hộ trên giường bằng lập tức tan đi.
Doanh Tử Khâm giơ tay, đặt lên cổ tay Tố Vấn, ngón tay cô khẽ động.
Cơ thể của người phụ nữ rất lạnh. Mấy giây sau, Doanh Tử Khâm hạ tay xuống.
Vẻ mặt Sinai căng thẳng: “Thế nào rồi?” “Bà ấy vẫn có ý chí cầu sinh, nhưng bà ấy không muốn tỉnh lại.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Nói một cách đơn giản thì, bà ấy tạo ra cho mình một giấc mơ đẹp, một giấc mơ đẹp hơn hiện thực, cho nên bà ấy cảm thấy mình không cần thiết phải tỉnh lại.” “Trong tâm lý học, chúng tôi gọi đó là chứng “trốn chạy”.” Dụ Tuyết Thanh cũng nói: “Bản chất của con người là hướng về cái lợi, tránh xa cái hại, mấy năm trước tôi cũng đưa ra kết quả chẩn đoán tương tự.”
“Có điều, tình trạng hiện giờ của bà ấy đã có chuyển biến tốt, bởi vì tôi quan sát thấy dường như có ngoại lực nào đó đang phá vỡ giấc mơ của bà ấy, đối với bà ấy mà nói, điều này rất khó chịu, nhưng khi giấc mơ bị đập tan, chỉ cần bà ấy vượt qua được thì có thể tỉnh lại.” Bác sĩ không thể nghe tiếp được nữa. Dù thế nào bà ta cũng là bác sĩ được Viện hiền giả đích thân cử tới đây, phụ trách bệnh tình của Tố Vấn đã gần mười năm.

Tất cả các thiết bị y tế quý giá nhất đều đã được đem ra dùng, nhưng đều vô ích.
“Ừm.” Doanh Tử Khâm nói: “Khoảng thời gian trước, có phải cơ thể của bà ấy có phản ứng gì không?”
Nghe đến đây, bác sĩ sững sờ: “Có, làm sao cô biết?”

Thôi miên và tâm lý học thần kỳ như vậy thật ư?
“Đây chính là ngoại lực mà tôi nói đến.” Dụ Tuyết Thanh khẽ mỉm cười: “Đây là một tin tốt, lúc trước tôi không nắm chắc có thể khiến bà ấy tỉnh lại, nhưng bây giờ ít nhất cũng được 60%.”
Lúc này bác sĩ mới thấy tin tưởng một chút: “Cần thời gian bao lâu?” “Với sức mạnh của luồng ngoại lực này, ngắn thì ba tháng, mà dài thì một năm.” Dụ Tuyết Thanh lên tiếng: “Mỗi tuần, tôi và trợ lý của mình sẽ đến một lần.”
Trong lòng Doanh Tử Khâm cũng đã có suy tính về bệnh tình của Tố Vấn, cô đứng dậy và nói: “Đi thôi.”
Sinai đi theo bọn họ ra ngoài, lông mày vẫn còn nhíu chặt. Chỉ để lại một mình bác sĩ ghi chép lại số liệu về sức khỏe của Tố Vấn, bà ta vô thức liếc mắt nhìn một cái.
Trên giường bằng, ngón tay của Tố Vấn động đậy, giống như muốn tóm lấy thứ gì đó.
Bác sĩ ngẩn ra, vội vàng chạy tới quan sát tỉ mỉ, rồi lại nhìn phản ứng của các số liệu trên điện tâm đồ và máy đo sóng điện não. Cuối cùng vẫn không phát hiện ra bất kỳ vấn đề nào.
Bác sĩ cau mày.
Có lẽ bà ta đã nhìn nhầm rồi chăng.

**

Sinai đi ra khỏi phòng bệnh, đến thẳng phòng điều chế thuốc ở bên cạnh.
Cô ấy lục tìm trên giá. “Tìm gì thế?” Một giọng nói vang lên đằng sau lưng cô: “Tìm tiêu bản huyết tương của Đại phu nhân à? Ngại ghê, đã hết rồi.”
Sinai buông tay xuống, quay đầu lại, đôi mắt màu lam nhạt ngưng kết thành bằng.
Đây mới là tính cách và dáng vẻ bình thường của cô ấy. Lạnh lẽo, băng sương, không một chút hơi ấm.
Nhất là khi trước đây Sinai luôn ở cùng các loại máy móc thiết bị trong phòng thí nghiệm, nào có sự hoạt bát và tràn đầy sức sống như các thiếu nữ đồng trang lứa?
Tam phu nhân không thích Sinai chút nào. Tam phu nhân phì cười thành tiếng: “Tiêu bản huyết tương mà chị dâu để lại, trong mười năm qua chỉ có một mình cô dùng, cô cứ dùng chỗ huyết tương đó đi tìm một người đã chết.”
“Mười năm rồi, cô tưởng huyết tương là vô tận, dùng mãi không hết chắc?” Khoa học kỹ thuật của Thế giới chi thành đã tiến bộ lên nhiều. Phương pháp giám định người thân cũng có thêm rất nhiều loại.
Nhưng điều duy nhất không thay đổi là, cần đến huyết tương hoặc tóc trên người được giám định.
Sinai không lên tiếng, rời khỏi phòng thuốc. Tam phu nhân nhìn cô gái, vẻ mặt u ám đi.
Sao người bắt Sinai uống thuốc khi xưa, lại không tiện thể giết cô ta luôn đi nhỉ.
Có điều cũng phải. Bất cứ một thành viên chi chính nào của nhà Ryan Cách Nhĩ chết đi, thì kẻ thủ ác đều sẽ bị kéo đến trước tòa án hiền giả, bị toàn bộ viện hiền giả xét xử.
Tam phu nhân cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ có thế nào bà ta cũng không dám làm thật.

**

Bên ngoài.

Dụ Tuyết Thanh đã đỗ xe trước cửa.
Sinai khom lưng chui vào trong xe, đang định lên tiếng thì Doanh Tử Khâm cầm điện thoại lên, chĩa thẳng vào cô ấy, khẽ lắc đầu.
Trên màn hình là một dòng chữ.
[Có người đang bám theo, có thiết bị theo dõi ở trên xe.]
Sinai hiểu ý. Trên ghế lái, Dụ Tuyết Thanh khởi động xe, tiến vào làn xe trên không.
Doanh Tử Khâm khép hai mắt lại, dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trên thực tế, nội kình chỉ thuộc về cổ võ giả đã âm thầm phát tán ra ngoài, trong nháy mắt phá hủy toàn bộ thiết bị theo dõi ở trên xe

“A Doanh, không phải tôi không tin cô.”
Sinai im lặng trong chốc lát rồi nói tiếp:
“Tôi đã từng ra ngoài vài lần, biết rằng cổ võ và cổ y thực sự có những điều kỳ diệu. Nhưng Viện Hiền Giả không tin vào những thứ đó, họ chỉ tin vào số liệu trên thiết bị.”

Doanh Tử Khâm quay đầu lại, giọng bình tĩnh:
“Nói cách khác, chỉ cần có được lệnh của bất kỳ một vị hiền giả nào trong viện là được, đúng không?”

“Đúng là như vậy.” Sinai khẽ lắc đầu, ánh mắt thoáng buồn. “Nhưng làm gì có nơi nào dễ dàng lấy được thứ đó.”

Doanh Tử Khâm chậm rãi gật đầu.
“Được.”

Hết Chương 686: Ngược cặn bã, mẹ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page