Danh sách chương

Bà lão gật đầu rồi trải bài Tarot xuống bàn.
Ánh nến bên cạnh tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Holly hơi căng thẳng.

Đây không phải là lần đầu tiên cô ta nhìn là mình bói toán, nhưng lần nào cô ta cũng cảm thấy mới lạ.
Mười phút sau, bà lão mở mắt ra. Sắc mặt bà ta hơi tái đi, hiển nhiên đã chịu tổn thương không nhỏ, giọng nói bà ta cũng thay đổi: “Holly, đổi người khác đi.”
Holly sửng sốt: “Bà ngoại?” “Người này đã gặp được tình yêu duy nhất của đời mình.

Chấp niệm của cậu ta cực sâu đậm, ngay cả thầy bói cũng không thể thay đổi được.” Bà lão lẩm bẩm: “Đúng là một kỳ tích.

Bà đã sống lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ gặp một tình cảm như vậy.”

 Hồi còn trẻ, bà ta cũng đã giúp đỡ rất nhiều những kẻ si tình.

Có người đặc biệt đến chỗ bà ta chỉ để cầu xin người mình yêu hồi tâm chuyển ý.

Thứ như tình cảm đều là không kiên định, hoàn toàn có thể bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của bói toán.
Nhưng ban nãy bà ta đã sử dụng bài Tarot để tính rồi.

Tình cảm của Phó Quân Thâm vô cùng vững chắc, không có khả năng lung lay.

Cố nhúng tay vào, không chỉ không đạt được mục đích mà e rằng khả năng bói của bà ta cũng sẽ biến mất.
Holly cau mày.
Lựa chọn đầu tiên của cô ta chính là Phó Quân Thâm.

Nhưng ngay cả bà của cô ta cũng không thể thay đổi được tình cảm của Phó Quân Thâm, những thầy bói khác càng không có khả năng.
“Vậy anh này đi bà.” Holly lại chỉ vào ảnh của Xander: “Anh ấy là người nắm quyền của gia tộc Laurent, cũng rất ưu tú.”
Bà lão khẽ gật đầu, nghỉ ngơi một lúc rồi lại bắt đầu xem Lần này dễ dàng hơn nhiều.
“Cậu ta chưa yêu ai chân thành, nhưng tình cảm của cậu ta rất mờ nhạt, gần như không yêu ai.” Bà lão như có suy nghĩ: “Thay đổi tình cảm của cậu ta cũng khá là khó, nhưng không phải là không thể.”
Ngừng một chút, vẻ mặt bà ta trở nên nghiêm túc: “Holly, cháu chắc chắn muốn chọn cậu ta chứ? Chọn xong cháu không được hối hận đâu.” “Vâng ạ.” Holly cười nhẹ, hạ quyết tâm: “Xander Laurent, cháu muốn anh ấy.”
Chỉ cần Xander Laurent yêu cô ta, cả gia tộc Laurent sẽ là của cô ta.
Vậy thì có gì đáng để hối hận chứ? “Được.” Giọng bà cụ chậm rãi vang lên:
“Sau sáu giờ tối hôm nay, con hãy đi tìm cậu ta.”

Holly nghiêm túc ghi nhớ từng chữ.
Bà cụ khẽ ho vài tiếng, rồi lại với tay lấy một cuốn sách khác trên giá.

Holly tò mò: “Bà ơi, cuốn sách này là gì vậy ạ?”
“Khi cháu còn bé, bà từng nhắc tới nó với cháu rồi đấy.” Bà lão hiểm khi nở một nụ cười: “Đây là người mạnh nhất trong giới thầy bói, Thần toán giả.

Trong này có một vài ghi chép về người ấy, ngày nào bà cũng mở ra đọc.”
“Thần toán giả ạ?” Holly suy nghĩ một lúc rồi hô lên: “Có phải là Thần toán giả, người mà bà kể cho cháu nghe đã để lại rất nhiều lời tiên tri và tất cả đều trở thành sự thật không?” 

Một thầy bói dù có giỏi đến đâu cũng không thể đoán được chính xác 100% chuyện xảy ra trong tương lai.
Nhưng Thần toán giả làm được điều đó.
“Đúng vậy.” Bà lão cúi đầu: “Nhưng mà Thần toán giả không xuất hiện từ rất lâu rồi.

Cháu đi nghỉ đi, bà sẽ giúp cháu đạt được tâm nguyện.”

“Bà cũng đi ngủ sớm nhé.” Holly cười cười, đi vào phòng ngủ.

**

Hôm sau.
Một tin tức gây chấn động thế giới.

#Manuel, Rối loạn nhân cách chống xã hội#
#Nhà tù quốc tế IBI#
#Tiến sĩ hóa sinh xuất sắc nhất chế tạo độc dược, âm mưu giết người#

Mặc dù Manuel không nổi tiếng bằng Hickman, nhưng tiếng tăm của ông ta cũng không hề kém cạnh người khác.

Chưa kể, ông ta còn từng đoạt giải quốc tế về sinh học và hóa học nữa.
Khi tin tức được tung ra, cả thế giới đều sửng sốt.

Là người thường xuyên lên mạng, ông cụ Chung đã đọc được tin tức này ngay từ lúc báo đài mới đưa tin. Sau khi nhận ra địa điểm đầu độc chính là tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Venus, ông vô cùng lo lắng, lập tức gọi điện cho Doanh Tử Khâm: “Tử Khâm, cháu và thằng nhóc họ Phó kia không sao chứ? Ông thấy trên mạng nói chỗ bọn cháu xảy ra một vụ đầu độc!”
Ông không quan tâm đến nước J, vì thế sau hôm bữa tiệc kết thúc, ông đã bay về nước Hoa.
“Cháu không sao đâu ông.” Trong một thất, Doanh Tử Khâm nghiêng đầu nhìn Manuel đang run rẩy một cái, lạnh nhạt nói: “Mối nguy đã được giải quyết rồi ạ.” “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Ông cụ Chung thở phào nhẹ nhõm: “Ông già rồi, không giúp được gì cho các cháu.

Các cháu phải chú ý an toàn đấy.”
“Ông yên tâm đi ạ.” Phó Quân Thâm nhận lấy chiếc điện thoại từ tay Doanh Tử Khâm, lười biếng cười: “Phải chú ý an toàn là người khác.”
Ông cụ Chung: “…” 

Phó Quân Thâm kết thúc cuộc gọi, nhìn Manuel: “Có phải đám người giao dịch với ông là Viện hiền giả của Thế giới chi thành không?”
Đến Ngọc Thiệu Vân mà cũng chưa gặp bao giờ, vậy thì chỉ có Viện hiền giả mới có năng lực này.
“Viện…!Viện hiền giả?” Manuel mở to mắt: “Tôi…!tôi không biết Viện hiền giả gì cả!”  “Được rồi, để tôi đổi câu hỏi.” Phó Quân Thâm kiên nhẫn hỏi: “Vậy những người đó từng gọi những cái tên này chưa?”
Anh bày 22 lá Major Arcana của bài Tarot trước mặt Manuel: “Nhìn cho kỹ nhé.”
“Có…!có!” Giọng của Manuel vô cùng run rẩy: “Magician, ngài Magician! Họ từng gọi!” Doanh Tử Khâm nhắm lại đôi mắt. Hiền giả thứ hai trong hai mươi hai hiền giả, ma thuật sư, The Magician. Phó Quân Thâm buông lỏng tay ra. Manuel thở hổn hển, vẻ mặt vẫn còn kinh hãi.
“Thu Mạn cũng từng gọi cái tên Ma Thuật Sư này.” Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, trầm ngâm: “Tuy không rõ năng lực đặc thù của các hiền giả là gì, nhưng bây giờ em có thể suy đoán ra rồi.” Phó Quân Thâm gật đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Chắc hẳn Ma Thuật Sư có thể chế tạo ra rất nhiều loại thuốc.” Loại thuốc gây nổ ở thành phố đại học, loại thuốc khiến cổ y trở thành tà y.
Tiếp xúc với Manuel, cung cấp cho ông ta không ít nguyên liệu không có trên thế giới, như vậy mới có thể giúp ông ta sản xuất ra không ít độc dược.
Trong số những kẻ thù của họ, có một hiền giả được Thế giới chi thành tôn thờ như một vị thần!   Phó Quân Thâm cúi xuống, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý lạnh: “Các người còn nói những gì với nhau?”
Manuel thở cũng không dám thở: “Tôi…!tôi…”
“Tiểu Thất, không cần phải ép hỏi đâu.” Một giọng nói vang lên, lạnh như bằng: “Trực tiếp đọc ký ức của ông ta là được.” Ngọc Thiệu Vân sải bước đi tới, dừng lại ở chỗ cách Phó Quân Thâm ba mét, môi mấp máy: “Xin lỗi, đọc được tin tức nên bố vội vàng tới đây, cấp dưới của con…!không ngăn bố lại.”
Lông mi Phó Quân Thâm chuyển động, dời đi chỗ khác, nhàn nhạt nói: “Ông làm đi.”
Trái tim Ngọc Thiệu Vân run lên: “Được.” Ông mím môi, quay đầu nhìn đội trưởng hộ vệ một cái.
Đội trưởng hộ vệ lập tức đưa cho ông một thứ màu trắng giống hệt khẩu súng lục.
Đây là thiết bị đọc ký ức được Thế giới chi thành phát minh ra. Ngọc Thiệu Vân nhận lấy nó, bắn thẳng một phát vào huyệt Thái Dương của Manuel.
Manuel chưa từng thấy máy đọc ký ức bao giờ, ông ta sợ hãi hét lên một tiếng rồi ngất lịm đi.
Sau đó, Ngọc Thiệu Vân kết nối máy đọc ký ức với máy tính. Máy đọc ký ức lấy được một video rất dài.
Ba người tập trung nhìn vào màn hình.
Doanh Tử Khâm rất nhanh đã xem xong.

Cô khẽ lắc đầu: “Không có bất kỳ thông tin quan trọng nào khác nữa.”

Xem ra, trong mắt hiền giả Ma Thuật Sư, Manuel và Thu Mạn giống hệt nhau, chỉ là một quân cờ có thể bỏ đi mà thôi.
Ngọc Thiệu Vân mím môi thật chặt. Toàn bộ manh mối bị chặt đứt.

Theo những gì ông biết, hiền giả Ma Thuật Sư đã không xuất hiện trong hơn một trăm năm nay.
Hơn nữa, dù nói những chuyện này cho người của Viện hiền giả nghe, liệu có ai tin không?
Ngọc Thiệu Vân ngẩng đầu lên, vươn tay: “Tiểu Thất, bố…” Phó Quân Thâm nghiêng người tránh đi, không nhìn ông: “Yểu Yểu, chúng ta đi thôi.”
Manuel bị người của IBI đưa đi, trong mật thất chỉ còn lại Ngọc Thiệu Vân và đội trưởng hộ vệ.
Tay Ngọc Thiệu Vân cứng đờ trong giây lát, cuối cùng vẫn ủ rũ hạ xuống. Đội trưởng hộ vệ không nhịn được bèn nói: “Đại gia trưởng, Phó thất thiếu gia không dễ dàng chấp nhận ngài, e rằng…”
“Tôi biết, là lỗi của tôi.” Ngọc Thiệu Vân thấp giọng: “Không sao, tôi sẽ đợi.”

**

Lúc này.

Firenze.

Lâu đài Laurent.

Sáng nay Xander trở về từ nước J.

Lúc ở trên máy bay, anh ta đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Đến khi trở về phòng mình, một cơn chóng mặt nghiêm trọng ập đến.

Xander lảo đảo, tựa như sắp ngã đến nơi.
“Chủ nhân?” Jobe kịp thời đỡ lấy Xander, rất lo lắng: “Ngài làm sao vậy, không sao chứ?”
Xander lắc đầu: “Không sao, chỉ là cảm thấy hơi yếu ớt thôi.

Có lẽ là lại tái phát bệnh cũ rồi, tôi đi uống thuốc mà lão đại đưa vậy.”
Anh ta gạt tay Jobe ra, nhưng chưa đi được mấy bước, anh ta lại loạng choạng.

“Chủ nhân, tình huống của ngài rất không ổn.” Jobe nghiêm túc nói, “Tôi lập tức mời Doanh tiểu thư đến xem qua cho ngài.”

“Không cần, uống thuốc là được.” Xander cau mày, “Đừng chuyện gì cũng quấy rầy lão đại, ta tự mình có thể…”

Lời còn chưa dứt, một cơn choáng váng dữ dội ập đến, đầu Xander trĩu xuống, ngất lịm ngay tại chỗ.

Jobe hoảng hốt cực độ, vội đỡ Xander lên giường, rồi run tay gọi điện:
“Uy, Doanh tiểu thư! Chủ nhân… ngài ấy xảy ra chuyện rồi!”

Hết Chương 663: Hiền giả ma thuật sư!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page