Danh sách chương

Đầu óc Brewer kêu lên ong ong, sắc mặt dần tái mét.
Ông ta gần như không thể tin những gì mình vừa nghe thấy.
Chức vị của Jobe Laurent ở gia tộc Laurent không cao, chỉ là một trong số vô vàn quản gia. Nhưng anh ta là người hầu cận của Xander, chỉ có anh ta mới có thể đi gặp Xander bất cứ lúc nào.

Kể cả mấy trưởng lão trong hội trưởng lão gặp anh ta cũng phải hạ mình vài phần.

Ngoại trừ Xander, không có người thứ hai có thể khiến Jobe cung kính như thế.
Doanh Tử Khâm đã quen biết Hickman, lại còn quen biết cả Xander. Móc nối những chuyện này lại thì rất nhiều việc đã sáng tỏ. Doanh Tử Khâm chính là nghiên cứu viên số một của dự án thí nghiệm tàu mẹ vũ trụ!
Sau khi đưa ra kết luận này, Brewer chỉ cảm thấy hai mắt dần tối sầm.
Elizabeth mua luận văn, lại mua trúng luận văn của nghiên cứu viên số một ư?!

Doanh Tử Khâm vuốt phẳng tay áo, nhíu mày nói: “Cầm súng giết người bên ngoài sân bay, các anh vẫn còn luật pháp đấy chứ?” “Có.” Jobe lập tức hiểu ý: “Không cần Doanh tiểu thư hao tâm tổn trí, chuyện này giao cho tôi xử lý. Chủ nhân đã sai người đi chuẩn bị bữa tối, chờ Doanh tiểu thư đại giá quang lâm.”

Brewer nghe vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân thể gần như sụp xuống tại chỗ.

 Rốt cuộc Doanh Tử Khâm có quan hệ như thế nào với chủ nhân của bọn họ?
Lại còn có thể khiến chủ nhân đích thân chuẩn bị bữa tối?!  Mấy chục năm qua, gia tộc Laurent chưa từng tham gia đầu tư thí nghiệm gì lớn. Vũ trụ hàng không mẫu hạm thí nghiệm là hạng mục đầu tiên. Một cú đầu tư liền 100 tỷ. Chẳng lẽ, nguyên nhân không phải vì bọn họ cho rằng vũ trụ hàng không mẫu hạm có thể nghiên cứu thành công, mà là bởi vì trong hạng mục đó — có Doanh Tử Khâm tham dự?!

Jobe liếc nhìn Brewer một cái, ánh mắt đầy vẻ thương hại.
Bị trục xuất khỏi Firenze còn không chịu an phận, cứ muốn bản thân chết không có chỗ chôn cơ. “Không cần trục xuất nữa.” Jobe vỗ tay một cái, gọi hộ vệ vào: “Đưa thẳng ra tòa án Firenze, chúng ta đều là công dân tốt tuân thủ pháp luật, mọi việc cứ tuân theo pháp luật đi.” Brewer và Elizabeth bị dẫn đi.
Jobe chào tạm biệt Doanh Tử Khâm. Doanh Tử Khâm và Sinai rời khỏi sân bay, trên đường đi, cô ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Cô là con lai à? Vậy cháu gái cô cũng thể hả?” Nếu như đều là con lại thì phạm vi tìm kiếm có thể thu hẹp một chút.
“Không phải, ở Thế Giới chi thành không phân biệt huyết thống phương Đông phương Tây gì hết.

Tôi có mắt màu xanh nhưng chưa chắc cháu gái tôi đã có, gen rất phức tạp.” Sinai nói: “Hơn nữa cái họ Ryan Cách Nhĩ này là do Viện hiền giả ban cho, mang ý nghĩa ánh sáng.”

Vừa nói, cô ấy vừa mở một bức ảnh từ đồng hồ thông minh: “Đây là chị dâu tôi, theo cách nói của các cô thì chị ấy chính là người đẹp thuần phương Đông.” Đó là một người phụ nữ nằm trong quan tài bằng băng, hai mắt nhắm nghiền.
Mái tóc người đó đen nhánh, suôn dài óng mượt, da thịt trắng như tuyết.
Đẹp đến mức không gì sánh được.  Bên dưới bức ảnh là một cái tên.
“Tố Vấn.”
Giống như có dòng điện chạy qua cơ thể, lúc nhìn thấy bức ảnh này, ngón tay Doanh Tử Khâm hơi run lên một cái. “Ơ, cơ mà trông cô và chị dâu tôi có nét giống nhau đấy, nhất là gương mặt này.” Sinai quan sát cô gái mấy giây, lại mím môi: “Nhưng tôi đã tìm một cô gái gần như giống chị dâu tôi y đúc, kết quả ADN lại không phải.” Thế gian rộng lớn, không thiếu những điều kỳ lạ.
Hai người không có quan hệ gì cũng có thể trông giống hệt nhau. Doanh Tử Khâm đưa tay đè vành mũ, không có bất cứ phản hồi nào về lời nhận xét này của Sinai, sắc mặt cô vô cùng bình thản. Hai người đi dọc theo con phố, trên đường có không ít người qua lại.
Ở nước ngoài, không có nhiều người quen biết Doanh Tử Khâm, cô không cần mấy lớp hóa trang rồi đeo khẩu trang kín mít như ở trong nước. Mãi đến khi bên đường đối diện, có một người phụ nữ trông thấy cô gái, sau đó vẫy tay rồi chạy về phía cô.
Doanh Tử Khâm dừng lại.
“Sếp Doanh.” Người phụ nữ tháo kính râm xuống, vô cùng mừng rỡ nói: “Sếp Doanh, cô cũng ở Firenze à? Đúng là trùng hợp quá, tôi tên Tang Ngữ, vừa gia nhập Truyền thông Sơ Quang tháng trước.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Chào cô.”
Tang Ngữ thấy cô gái không có ý định tiến lên nói chuyện với mình thì rất biết điều, khẽ mỉm cười tạm biệt: “Sếp Doanh, không quấy rầy cô nữa, cô đi làm việc đi.”
Sau khi chắp tay chào, cô gái kia đưa mắt nhìn Doanh Tử Khâm rời đi, ánh mắt hơi lóe lên. Sinai quay đầu nhìn lại, tò mò hỏi: “Cô quen cô ta à?”
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, nhướng mày đáp: “Không quen, trí nhớ tôi không tốt lắm.”
Sau liên hoan phim quốc tế, Truyền thông Sơ Quang chính thức đứng vào hàng ngũ các công ty giải trí quốc tế, còn mở chi nhánh ở nước ngoài, thu hút không ít người gia nhập công ty. Trong đó có cả mấy ảnh để ảnh hậu quốc tế đã được phong làm thần từ lâu.
Gia tộc Pastch bị gia tộc Laurent chiếm lĩnh, Truyền thông Thời Đại không có nguồn vốn, không thể nào chèo chống được nữa.
Đến cuối tháng tư, Truyền thông Thời Đại tuyên bố phá sản. Truyền Thông Sơ Quang phát triển thêm một bước, dưới trướng có không ít nghệ sĩ , mà cô cũng không thể nhớ hết được từng người, trừ phi là tuyến đầu nổi bật. Sinai khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.

**

Bên này.

Tang Ngữ trở về nhà.
Nhà họ Tang ở ngay Firenze.

Firenze tấc đất tấc vàng, có được một bất động sản ở đây không phải chuyện dễ dàng.
Nhà họ Tang cũng có thể coi là gia đình phú quý, song đương nhiên vẫn không thể so được với giới quý tộc châu âu.

“Sao con lại gia nhập Truyền thông Sở Quang?” Bà Tang kịch liệt phản đối: “Rõ ràng con còn qua vòng phỏng vấn của công ty Điện ảnh Toàn Cầu rồi cơ mà.

Tại sao phải chạy đến một công ty giải trí mới bước chân lên trường quốc tế?”

Quả thực, sau khi Thương Diệu Chi được nhận giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc ở liên hoan phim quốc tế, giá trị của Truyền thông Sơn Quang đã tăng lên gấp bội.
Nhưng vẫn không thể nào so được với công ty hàng đầu như Điện ảnh Toàn Cầu.  “Mẹ, mẹ suy nghĩ nông cạn quá.” Tang Ngữ bĩu môi: “Con đến Truyền thông Sơ Quang không chỉ vì để tiến vào giới giải trí mà còn là vì quyền thế và địa vị sau này.” Bà Tang: “Là sao cơ?”
“Mẹ, mẹ nghĩ kỹ đi.

Năm nay Doanh Tử Khâm chưa tròn hai mươi tuổi mà đã là CEO của Truyền thông Sở Quang.” Tang Ngữ mỉm cười: “Nhưng Truyền thông Sơ Quang lại thành lập năm 2016, khi đó cô ta mới bao nhiêu tuổi?”
Bà Tang như đang suy nghĩ điều gì: “Ý con là công ty này là do kim chủ của cô ta tặng cô ta à?”

“Đương nhiên.” Tang Ngữ gật đầu: “Chẳng phải quá khứ của cô ta có sẵn trên mạng đó sao? Trước kia cô ta sống ở một huyện nghèo, rồi có chuyện thiên kim giả thiên kim thật gì đó của nhà họ Doanh.

Nhưng dù thế nào, năm mười ba tuổi, cô ta vẫn còn đang học cấp hai, làm gì có tiền thành lập công ty?”

Cô ta thấy cư dân mạng đang thần thánh hóa Doanh Tử Khâm, tưởng rằng Doanh Tử Khâm không gì không làm được.
“Cho nên con gia nhập Truyền thông Sơ Quang, mục đích quan trọng nhất là tiếp cận kim chủ đứng sau cô ta.” Tang Ngữ chậm rãi nói: “Một công ty giải trí hàng đầu nước Hoa, nói tặng là tặng luôn.

Mẹ, mẹ nói xem, tay đại gia này phải có quyền thế như thế nào?” 

 Bà Tang đang định nói gì đó thì sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, bà ta ôm ngực không thở nổi: “Thuốc, thuốc…”
Ông Tang lập tức đứng dậy lấy thuốc cho bà ta uống.
Bấy giờ, sắc mặt bà Tang mới khá hơn một chút. “Mẹ, có chuyện gì thế?” Tang Ngữ đưa nước cho bà Tang, lo lắng hỏi: “Sao bệnh tức ngực của mẹ vẫn chưa khỏi vậy?”
Ông Tang lắc đầu: “Mời bao nhiêu bác sĩ rồi vẫn không có tác dụng gì.” Nhà họ Tang lập nghiệp ở nước ngoài, không có bất cứ qua lại gì với trong nước.

Chuyện của giới cổ y cũng chỉ có mấy gia tộc lớn ở Đế đô và bốn nhà tài phiệt lớn ở châu âu biết. Những gia tộc khác còn chưa đủ tư cách.
Tang Ngữ nhíu mày: “Bố mẹ chưa đến tìm vị thần y của bệnh viện Thiệu Nhân kia sao? Thương hiệu chăm sóc da Hoa Tưởng Dung là do vị thần y này sáng lập đấy.”
Cô ta cũng nghe các chị em trong nước nói hơn hai năm trước, bệnh viện Thiệu Nhân xuất hiện một vị thần y. Nhưng rất khó liên lạc với vị thần y này.
“Đương nhiên tìm rồi.” Ông Tang thở dài: “Đông y trị tận gốc, không phải sẽ an toàn hơn sao? Nhưng bên phía bệnh viện Thiệu Nhân nói thần y không có thời gian nên không nhận khám bệnh.”
Một năm nay, đúng là thần y của bệnh viện Thiệu Nhân không ra ngoài khám bệnh nhưng những tin đồn liên quan đến người đó thì chưa lúc nào ngớt. Đương nhiên, hai năm nay bệnh viện Thiệu Nhân phát triển rất tốt, từ một bệnh viện Đông y nhỏ đã thăng cấp thành bệnh viện lớn hàng đầu trong nước.
Cũng có không ít bác sĩ cao cấp khám bệnh, không cần thần y phải ra tay. Nhưng đúng là bệnh tức ngực này của bà Tang không có bác sĩ nào chữa khỏi được. “Gì mà không có thời gian nhận khám bệnh, có mà làm giá chỉ muốn đứng sau nhặt tiền thì có.” Tang Ngữ bật cười một tiếng: “Bố, mẹ, bố mẹ cứ yên tâm.

Con có cách rồi, người đó không muốn ra cũng phải ra.”
Ông Tang nhíu mày: “Cách gì? Con đừng có làm loạn, an ninh trong nước tốt lắm, không thể thoải mái dùng súng như bên này đâu.”
“Bố, bố suy nghĩ nhiều rồi.” Tang Ngữ khẽ vén tóc: “Dư luận giết người mới là cách tàn nhẫn nhất, cần gì phải dùng súng.” 

 Cô ta vừa nói vừa mở một nhóm WeChat.
Các sản phẩm chăm sóc da và làm đẹp của Hoa Tưởng Dung luôn rất khó mua, nhiều người đã tạo ra các nhóm đặc biệt trên WeChat để tìm kiếm các sản phẩm này. ệnh viện Thiệu Nhân cũng lập một nhóm chuyên chăm sóc khách hàng. Bên trong đều là khách hàng trung thành với các sản phẩm của Hoa Tưởng Dung. Tang Ngữ gõ chữ rất nhanh. 【 Cho các chị em tránh nhé! Bệnh viện Hoa Tưởng Dung ở Thành phố Hộ bán sản phẩm dưỡng da làm đẹp có độc hại, là hàng giả!
Các sản phẩm như “mặt nạ trắng da”, “mặt nạ khử mụn” v.v… ta đã mua suốt một năm, có cả lịch sử mua hàng, hiệu quả trước kia đúng là rất tốt.
Nhưng chỉ gần hai tháng trở lại đây, da ta bắt đầu dị ứng, bong tróc từng lớp.
Rõ ràng là bọn họ đã trộn hàng thật với hàng giả để bán.
Còn hàng giả chiếm bao nhiêu phần trăm thì các chị em tự phán đoán nhé.
Riêng ta thì sẽ không bao giờ mua lại nữa — cái gọi là “thần y” kia, lương tâm chắc bị chó ăn mất rồi! 】

Hết Chương 637: Liên tục gặp nạn.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page