Danh sách chương

Bề ngoài, gia chủ nhà họ Tạ ăn nói lịch sự, thái độ hòa nhã, nhân hậu.
Nhưng trên thực tế toàn thân ông ta đang tản ra một tín hiệu.
Có thể bước chân vào cửa nhà họ Tạ là phúc của cô, đừng có mà không biết tốt xấu.

Tạ Phong nghe thấy điều này, gã cảm thấy trong lòng rất khó chịu, rất không vui.

Nếu như Doanh Tử Khâm trước đây là một người bình thường, gả đến nhà họ Tạ, chỉ có thể làm một cái bình hoa di động.
Nhà họ Tạ sẽ không có ai kính trọng cô, còn có thể cưới thêm cho Tạ Ngọc vài cô vợ.
Nhưng bây giờ, Doanh Tử Khâm là thiên tài hàng đầu của giới cổ y, danh tiếng ngang hàng với Lâm Thanh Gia và Tạ Niệm.

Một khi cô đến nhà họ Tạ, gã nhất định phải gọi Doanh Tử Khâm là chị dâu, bản thân anh ta vô duyên vô cớ bị hạ thấp một bậc.
Tạ Phong thật sự không muốn tiếp nhận chuyện này.
Doanh Tử Khâm ngước mắt lên, liếc nhìn một cái rồi lạnh lùng nói: “Không chấp nhận, không lấy, không có hứng thú.”

Đôi mắt Tạ Phong bắt đầu tối sầm lại: “Cô…”
Gia chủ nhà họ Tạ đưa tay ngắn Tạ Phong lại: “Doanh tiểu thư, tôi biết yêu cầu của chúng tôi rất đột ngột, nhưng cô thật sự cần phải suy nghĩ kỹ một chút.”
Ông ta lại nở nụ cười: “Cô ở trong giới cổ y đã được nửa năm.

Nên biết nhà họ Tạ của tôi là gia tộc đứng đầu ở giới cổ võ.”

“Còn về Ngọc Nhi sau này sẽ là gia chủ của nhà họ Tạ, cô gả cho nó thì sẽ là chủ mẫu nhà họ Tạ.

Tu vi cổ võ của nó rất cao, tôi đảm bảo nó có thể bảo vệ được cô.”
Tạ Phong gằn giọng: “Đại ca của tôi còn lợi hại hơn Trình Cẩn, sính lễ đều đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi, còn muốn cái gì nữa?”

Doanh Tử Khâm không thèm nhìn mà cứ thể bước ra ngoài.

Sau khi bị tảng lờ và từ chối nhiều lần gia chủ nhà họ Tạ cũng khó chịu.

Ông ta đưa tay ra, muốn nắm lấy vai cô gái.

Một tiếng thét lạnh lùng vang lên, gần như muốn chọc thủng màng nhĩ của bọn họ.
“Nhà họ Tạ, cút xéo!”

Gia chủ nhà họ Tạ còn chưa kịp phản ứng đã bị Phục Tịch tát bay ra ngoài cửa, lăn xuống bậc thềm, tông vào một thân cây to bên ngoài.

Một tiếng vang chấn động không khí — rắc! — đại thụ bên cạnh theo đó gãy đôi.

Tạ gia chủ phun ra một ngụm máu, thân thể nặng nề ngã xuống, co quắp trên mặt đất, không còn động đậy.

Trước đó không lâu, hắn vừa mới bị đánh trọng thương ở tư pháp đường, vết thương còn chưa kịp lành. Giờ lại bị Phục Tịch một chưởng đánh thẳng vào người, xương cốt gãy vụn, gần như không còn hình dáng.

Tạ Phong nhíu mày: “Bà là ai? Bà muốn chết à?”
Gia chủ nhà họ Tạ chỉ là gia chủ.

Trong đại gia tộc cổ võ, gia chủ có thể bị thay đổi bất cứ lúc nào, vì vậy vị trí của ông ta trong nhà họ Tạ còn không cao bằng Tạ Niệm. Thậm chí, chỉ cần Tạ Niệm cảm thấy không hài lòng với ông ta, nói với đoàn trưởng lão một tiếng, lập tức có thể thay một gia chủ khác. Nhưng dù sao, ông ta cũng mang danh gia chủ, là người đại diện cho nhà họ Tạ ở bên ngoài.
Có người nào lại dám thách thức uy quyền của nhà họ Tạ?
“Ta thấy người muốn chết chính là cậu đấy.” Phục Tịch cười lạnh, lại giơ tay lên.

Lại một cái tát nữa, lần này là Tạ Phong bị đánh bay ra ngoài.
Tu vi cổ vũ của Tạ Phong thấp hơn gia chủ nhà họ Tạ, thương thế càng thêm nghiêm trọng.
Hộ vệ của nhà họ Tạ đi theo nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Từ khi nào giới cổ y lại có người biết cổ võ thế này?
“Lão tổ tông!” Phục Trầm chạy ra ngoài, sau đó quay lại nhìn cô gái: “Doanh tiểu thư, cô không sao chứ?”
U là trời, lão tổ tông nhà bọn họ càng ngày càng hung bạo, không hổ là đồ đệ của sư tổ.

Gia chủ nhà họ Tạ miễn cưỡng khôi phục lại một chút sức lực, nghe thấy tiếng gọi như vậy, vẻ mặt kinh hãi: “Lão tổ tông?”
Đây là lão tổ tông nhà họ Phục, đệ nhất cổ y sao?

“Nhà họ Tạ có ý gì đây?” Sắc mặt Phục Tịch lạnh lùng, dừng lại một chút: “Sư…!Cô gái này vừa cứu giới cổ y thoát khỏi đại nạn, hơn nữa còn giúp đỡ ta rất nhiều chuyện.

Nhà họ Tạ các người đang muốn ép hôn hay sao?”

Gia chủ nhà họ Tạ há miệng ra còn chưa kịp nói lời nào thì một ngụm máu khác đã trào lên.
Tạ Phong vẫn nói chuyện được nhưng gã không dám.

“Ta lặp lại lần nữa, cút ngay!” Ánh mắt Phục Tịch rất lạnh lùng: “Dẫu gì cũng là một gia tộc bề thế, vậy mà chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu.

Cái thá gì đâu.”.

Gia chủ nhà họ Tạ và Tạ Phong đều bị thương đến mức không thể tự đi lại.

Mấy tên hộ vệ không có cách nào, chỉ đành chi một số tiền lớn, mua hai chiếc cáng để khiêng hai người họ về.

Phục Trầm dứt khoát chuyển tiền cho Doanh Tử Khâm.
Tiền tài là vật ngoài thân, anh ta chỉ cần ôm chân là được.

“Con đi họp thay ta đi.” Phục Tịch nói: “Sau này nhà họ Phục giao lại cho con, tập luyện một chút.”
Phục Trầm vừa mới định đi ngủ: “…”
Anh ta chỉ có thể đồng ý, cúi đầu trở lại phòng họp.

Đợi đến khi không còn người khác, Phục Tịch mới lên tiếng: “Sư phụ, con sợ nhà họ Tạ sẽ còn giở trò, con hộ tống người ra ngoài.”
Doanh Tử Khâm gật đầu.
Hai người cùng đi đến cửa ra vào của giới cổ võ…!

“Sư phụ, để con giúp người tìm tiền bối Phong Tu nhé.” Trên đường đi, Phục Tịch đã im lặng một lúc lâu: “Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, người có tín vật gì để ông ấy nhận biết hay không?”

Với cách cư xử ngạo mạn của nhà họ Tạ, bây giờ, chỉ có Phong Tu xuất hiện, mới có thể bảo vệ Doanh Tử Khâm.
Trước kia là sư phụ bảo vệ bọn họ, bây giờ đã đến lúc bọn họ phải đền đáp.

 Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Không có, cho dù có, bà cũng không tìm được hắn đâu.”
Hiện tại, tu vi cổ vũ của Phong Tu đã vượt xa cô, cô không thể nào đoán được vị trí của hắn.

Cho nên Phong Tu có còn sống hay không, cô cũng không rõ ràng lắm.
Phục Tịch thở dài một hơi: “Là tại con vô dụng, tu vi quá thấp.”

Bà có tu vi cổ võ hơn hai trăm năm, nhưng so với lão tổ tông nhà họ Tạ thì vẫn là con tép riu.
“Không sao.” Doanh Tử Khâm vỗ vỗ vai của bà, an ủi, cười nói: “Phần lớn thời gian tôi đều sống ở Đế đô ở, có Tư Pháp đường can thiệp, các cổ võ giả cấp tông sự trở lên của nhà họ Tạ sẽ không thể ra ngoài được.”
“Có chuyện gì, chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé.”

Phó Quân Thâm đã cho nhà họ Tạ vào danh sách đen của Tư Pháp đường, vì thế tất cả những cổ võ giả của nhà họ Tạ có tu vi từ trăm năm trở lên đều không thể ra khỏi giới cổ võ.
Đoàn trưởng lão cũng đã đồng ý vấn đề này, xét cho cùng, thủ đoạn của nhà họ Tạ quả thực là quá tàn nhẫn và hung ác.

Khi mới thành lập giới cổ võ, các cổ võ giả đã có ước định bọn họ sẽ không làm hại đến người bình thường.

Tất nhiên, còn một lý do nữa là khoa học kỹ thuật hiện tại rất phát triển.

Giờ chỉ cần một quả bom hạt nhân thì dù các cổ võ giả có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ bay màu khỏi Trái đất thôi.

Tả hộ pháp không phản đối, nhưng cũng không quá coi trọng, đằng nào thì nhà họ Tạ cũng không thích thế giới bên ngoài.

Phục Tịch gật đầu, sau khi nhìn thấy Doanh Tử Khâm an toàn rời khỏi giới cổ vũ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu rồi hạ quyết tâm.

Bất luận thế nào, bà nhất định phải tìm được Phong Tu.

**

Tạ gia.

Gia chủ nhà họ Tạ đã mất ba ngày tu luyện mới có thể cử động cơ thể.
Tạ Phong tuổi còn trẻ, hồi phục nhanh hơn, thế nhưng gã vẫn chưa xuống khỏi giường được.
Chuyện của nhà họ Tạ đã lan truyền khắp nơi, một số phe phái khác đều đang chờ xem chuyện cười.

“Không bằng hướng lão tổ tông xin chỉ thị,” Tạ Phong lạnh giọng, trong mắt lóe lên tia sát ý, “trực tiếp giết Phục Tịch đi. Để xem bà ta còn dám phách lối thế nào!”

Người bên cạnh khẽ run, nhưng vẫn có người thấp giọng đáp:
“Không có bà ta, xem ai còn có thể bảo vệ được Doanh Tử Khâm?”

Phục Tịch ẩn mình sâu đến mức này, đúng là khiến người ta vừa sợ vừa giận.

Cổ y cổ võ song tu. Ngay cả nhà họ Tạ bọn họ cũng không nắm được thông tin này.
“Con điên rồi?” Tạ phu nhân trách mắng: “Bà ta là người được tôn trọng nhất trong giới cổ y.

Nhà họ Tạ có thể ra tay với bà ta ư? Nếu giết bà ta, nhà họ Tạ đừng hòng tìm được một cổ y nào, con nói chuyện phải nghĩ trước chứ, hả?” 

Đứa con trai này chẳng được cái tích sự gì cả, chỉ có mỗi tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại đơn giản.
Tạ Phong rất mất kiên nhẫn: “Vậy làm sao bây giờ? Cứ để đại ca ngủ mãi như vậy sao? Nếu anh ấy không tỉnh lại, thế lực của phe ta sẽ bị hạn chế, nhất định sẽ bị phe khác cướp mất chức gia chủ đời sau.”

“Niệm Niệm nói không sai, nhất định sẽ có cách.” Gia chủ nhà họ Tạ trầm ngâm: “Cũng là do tôi quá vội vàng rồi, mà thôi, đợi nghĩ được cách nào tốt hơn thì bàn tiếp vậy.”

 Tạ phu nhân do dự một chút: “Tôi nghĩ rằng, hay là chúng ta đừng làm thế nữa.

Không phải hôm đó, Đại trưởng lão đã nói ông ấy đã tìm được cách giúp Ngọc Nhi của chúng ta tỉnh lại rồi hay sao, chúng ta cứ đợi thêm một thời gian nữa.”

“Tôi vẫn luôn cảm thấy Doanh Tử Khâm này không đơn giản, ngộ nhỡ tai họa ập đến nhà họ Tạ thì phải làm sao?”
“Nực cười.” Gia chủ nhà họ Tạ nghe xong, trực tiếp nở nụ cười: “Nhà họ Lâm và nhà họ Nguyệt cũng phải nể nang nhà họ Tạ chúng ta.

Cả cái giới cổ võ này, luận về thực lực thì không ai có thể cạnh tranh với nhà họ Tạ của chúng ta!”

“Cho dù là minh chủ của liên minh võ đạo vẫn yếu hơn lão tổ tông.

Một mình lão tổ tông có thể tiêu diệt toàn bộ liên minh võ đạo.

Bà lại nói một cổ y có thể mang đến tai họa cho nhà họ Tạ? Nói đùa gì vậy.”

Nhà họ Tạ cũng không muốn lấy mạng của Doanh Tử Khâm mà chỉ là kết hôn mà thôi.
Chờ sau này Tạ Ngọc tỉnh lại, sẽ có biết bao nhiêu gia tộc trong giới cổ võ đến cửa cầu được gả con gái nhà họ?

Khó có được cơ hội tốt như vậy, nhưng Tạ phu nhân vẫn im lặng — bởi vì những lời kia quả thật là sự thật.

Tạ Niệm có thể ngang ngược như thế, cũng là vì sau lưng nàng có Tạ gia lão tổ tông chống đỡ. Người khác trong Tạ gia nếu gặp chuyện, chưa chắc đã kinh động đến lão tổ, nhưng chỉ cần Tạ Niệm bị thương, Tạ gia lão tổ tông nhất định sẽ nổi giận.

Tạ Phong hừ lạnh, ánh mắt đầy khinh thường:
“Không phải cưỡng ép thì là gì? Cổ võ giả đứng đầu thì đã sao? Một tay ông ta chẳng phải cũng có thể đánh ngã mười vị lão tổ tông của Tạ gia à?”

Tạ gia chủ giận đến nghiến răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
“Con nói chuyện mà không động não! Cổ võ giả đứng đầu là người nào, con biết không? Đến cả lão tổ tông cũng phải cung kính gọi ông ấy một tiếng ‘tiền bối’. Con nghĩ xem — cô ta có thể có quan hệ với người như vậy sao?”

Hết Chương 609: Nhà họ Tạ, cút xéo.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page