Danh sách chương

Thật Thiên Kim Là Toàn Năng Đại Lão

Chương 608: Gia tộc Ryan Cách Nhĩ, mẹ ruột của Doanh Tử Khâm

Lúc ấy Lita nói với cô rằng độc dược sư số một đã yêu cầu họ gặp nhau ở nước Hoa, cô không ngừng suy nghĩ tại sao kẻ mạo danh lại chọn nước Hoa.

Thế nhưng, lần đó người mà bà ta phải đến gặp Lita tuyệt đối không phải là cổ y.

Đúng là một khi đã trở thành tà y thì hoàn toàn không còn liên quan gì đến cổ y nữa.

“……”

Bầu không khí nhất thời chìm vào im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp.

Giọng nói của Thu Mạn đột nhiên trở nên đanh thép, khàn giọng rít lên: “Cô đang đùa với tôi sao?!”
Tuy nói như vậy nhưng cả người bà ta không khỏi run lên, máu không ngừng chảy xuống khóe miệng: “Không thể  nào ….!Không thể nào!”
Độc dược sự số một rõ ràng đang ở châu u, làm sao lại có liên quan đến giới cổ y cho được?

Nhưng sự thật đang bày ra trước mặt. Trên thực tế, Thu Mạn vẫn luôn liên hệ với thế giới bên ngoài, bà ta cũng biết rất nhiều sản phẩm công nghệ cao.

Bà ta biết được gia chủ Bevin bệnh nặng, nên đã cử một trong những tà y dưới trướng của mình giả mạo làm độc dược sư hàng đầu, liên lạc Lita Bevin.

Giới cổ y và giới cổ võ không dễ xâm nhập, bốn gia tộc tài phiệt ở châu u cũng thế. Thu Mạn vốn dĩ muốn để cho người giả mạo hạ độc giết chết gia chủ Bevin, nhưng bà ta lại không ngờ rằng, kẻ giả mạo còn chưa làm gì thì đã toi mạng.
Sau đó bà ta cũng rất cẩn thận, không hề tiếp tục hành động.

Nhưng khi bà ta hay tin độc dược sự số một lại xuất hiện thì bà ta cảm thấy may mắn vì mình đã sớm rút lui. “Cô chính là tà y, cô mới là tà y!” Thu Mạn lại kích động: “Cô là độc dược sư, lẽ nào cô lại không bắt người để luyện độc? Còn nữa, không có việc gì thì cô luyện độc làm gì?!”

Doanh Tử Khâm khẽ nhướng mắt: “Không có gì, thấy thú vị thôi.”
Mỗi lần điều chế thành công độc dược xong cô đều sẽ hủy đi.
Mấy chữ này đã khiến cho thần kinh của Thu Mạn như bị kích thích tột độ.

Bà ta phun ra một ngụm máu, máu có màu đen.

“Doanh Tử Khâm, cô đúng là lợi hại.” Thu Mạn cười to lên: “Nhưng có lợi hại đến đâu thì cô cũng chỉ là người bình thường! Cô có thể trường sinh bất lão không?”

“Ha ha ha ha, nếu hôm nay cô giết tôi, pháp sư đại nhân sẽ không bỏ qua cho cô đâu, bọn họ thần thông quảng đại, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến cô.

Cô cũng sống không được bao lâu nữa đâu, sống không được…”

Thu Mạn còn chưa nói xong, bà ta đã nghiêng đầu, hoàn toàn không còn hơi thở.

Ánh mắt Phục Tịch tràn đầy sát ý: “Sư phụ, ả đã tự vẫn.”
Doanh Tử Khâm đưa tay ra ngăn lại Phục Tịch: “Không, chờ một chút, trước đừng nhúc nhích.”

Sau đó cô đưa tay ra, lấy ra ba cây kim bạc, lần lượt đâm vào một số huyệt đạo của Thu Mạn.

Sau đó, cô lại lấy ra dao phẫu thuật, mổ bụng của Thu Mạn, cắm thêm hai cây kim vàng, chậm rãi lấy ra một thứ gì đó khỏi cơ thể của bà ta.
Doanh Tử Khâm đặt cây kim vàng xuống, trong lòng bàn tay cô có một vật cứng chỉ to bằng 1/4 móng tay, màu đen tuyền, với các vi mạch tích hợp dày đặc trên đó.

Màu đen tuyền, trên bề mặt phủ đầy những mạch điện đan xen chi chít, như một mạng lưới sống đang âm thầm vận hành.

Gần đây Phục Tịch mới biết đến công nghệ cao, nhưng vẫn chưa biết đến thứ này: “Sư phụ, đây là?”

“Đây là một loại chip, nếu tôi đoán đúng, nó có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể người, số lượng tế bào còn sống, V.V…!từ đó phán đoán tình trạng sức khỏe của người đó, chết hay không.”
Ngay đến Phục Tịch cũng không nhịn được mà lắp bắp kinh hãi: “Thật sự thần kỳ như vậy?”

Khoa học kỹ thuật đã phát triển đến mức này ư?  “Đúng, dù chỉ là hắt xì hơi một cái, con chip này cũng có thể cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể và gửi dữ liệu về chỗ máy chủ.”

Doanh Tử Khâm cụp mắt xuống và từ từ tháo rời con chip: “Thế nhưng, với khoa học kỹ thuật bây giờ thì chưa thể chế tạo ra được sản phẩm này, Tập đoàn Venus cũng không thể.”

Cô kiểm tra mạch bên trong con chip, nó rất chi tiết.
Các vi mạch trong chip cũng rất phức tạp, có hàng chục triệu cổng logic và cơ quan tiếp xúc trên hình vuông nhỏ vài milimet này.

Quả nhiên.
Giống như Norton đã nói, đó là một nơi có khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn.

Nếu không Thu Mạn không thể nào sử dụng con chip cao cấp đến mức này được.

Bởi vì trên thế giới, nếu có một vị giáo sư nào phát triển được một con chip ở cấp độ này, thì nhất định sẽ là một sự kiện gây chấn động thế giới và là một cột mốc quan trọng trong sự tiến bộ của nền văn minh nhân loại.

Nhưng đối với những người ở bên đó, loại chip này chỉ là loại bình thường và có thể được sản xuất hàng loạt.

“Về đan minh trước.” Doanh Tử Khâm đứng lên: “Vẫn còn hơn một nghìn tà y khác, nếu tay đã nhuốm máu người khác thì thẳng tay giải quyết, còn nếu chưa từng, hãy xóa đi ký ức tà y của bọn họ.”

“Nhưng nếu như không thể trở về con đường chính đạo thì cũng có thể giết.”

Phục Tịch gật đầu: “Vâng, sư phụ.”
Bà mang theo thi thể của Thu Mạn, cùng Doanh Tử Khâm trở về Đan Minh.

**

Cũng vào lúc mà Thu Mạn chết đi, ở một nơi nào đó trên thế giới.

Trong một căn phòng.
Ở nơi này có một số máy móc đang hoạt động.
Một trong những chiếc máy phát ra âm thanh “tít tít tít”, sau đó một màn hình màu xanh lam đột nhiên xuất hiện và lơ lửng trong không khí.

Trên đó hiện lên dòng chữ và kèm theo một bức ảnh.
Người ở trong ảnh chính là Thu Mạn.

[Dấu hiệu sinh tồn của số 9802 đã hoàn toàn biến mất, đã chết.]

Nhân viên phụ trách giám sát những chiếc máy này lập tức thay đổi thái độ, cấp tốc nhấc máy thông báo cho người ở cấp trên.
Ngay sau đó, một thanh niên vội vàng chạy tới.
Anh ta nhìn ảnh của Thu Mạn, sắc mặt lập tức chìm xuống: “Bà ta thật sự đã chết?”

Rõ ràng chỉ mới một tiếng trước, Thu Mạn còn gọi điện thoại cho anh ta, yêu cầu bọn họ trợ giúp.
Anh ta cũng vừa mới nộp đơn xin giấy thông hành mới.
Thế nào chỉ trong chớp mắt mà Thu Mạn đã chết rồi?

Người thanh niên lạnh giọng ra lệnh:
“Điều lại hình ảnh lúc cô ta chết — ta muốn xem, rốt cuộc là ai giết cô ta .”

Nhân viên kỹ thuật lau mồ hôi, giọng run rẩy:
“Đại nhân, con chip đã bị phá hủy… dữ liệu tử vong không thể truyền về được.”

Ngoài chức năng theo dõi các chỉ số sinh mệnh, con chip đó còn có khả năng ghi lại hình ảnh trước khi chủ thể tử vong.

Nghe đến đây, sắc mặt người thanh niên lập tức tối sầm lại:
“Trừ chúng ta ra… còn ai biết trong cơ thể cô ta có gắn chip?”

Khi bọn họ và Thu Mạn hợp tác, bọn họ đã sử dụng một phương pháp đặc biệt để cấy con chip vào cơ thể bà ta.

Ngay cả bản thân Thu Mạn cũng không biết, mọi hoạt động của bà ta đều nằm dưới sự giám sát của con chip.
Hơn nữa, liệu một người bình thường có thể để ý đến một con chip nhỏ như vậy?
Nhân viên công tác không dám nói lời nào.

“Giới cổ y và giới cổ vũ quả nhiên không đơn giản.” Người thanh niên lẩm bẩm: “Chẳng trách đại nhân vẫn luôn muốn khống chế hai thế giới này.

Nếu những cố võ giả đó tuân theo mệnh lệnh của chúng ta, thực lực của chúng ta sẽ càng mạnh thêm gấp bội.”

Cả bọn họ cũng luôn nghiên cứu xem rốt cuộc cổ võ và cổ y đã xuất hiện như thế nào nhưng vẫn chưa có kết luận.
Bởi vì cổ võ thật sự rất thần kỳ.

Người thanh niên chợt không nghĩ ra được — ngoài bọn họ ra, còn ai có thể sáng tạo ra một phương pháp thần kỳ tới mức khai thác tận cùng thân thể con người, nhờ đó mà sức mạnh và tốc độ được nâng lên rất nhiều. Thu Mạn chết rồi, kế hoạch thâm nhập vào giới cổ vũ và giới cổ y đành phải gác lại.
“Tôi phải bẩm báo cho đại nhân biết về việc này.” Người thanh niên lên tiếng: “Các anh tiếp tục theo dõi, nếu có ai chết nhớ báo cáo kịp thời.”

Nhân viên công tác nghiêm túc đáp: “Vâng.”
Người thanh niên đẩy cửa đi ra ngoài.
Mười phút sau, anh ta đi đến trước một công trình kiến trúc trông giống giáo đường.

 Anh ta đụng phải một vài quý tộc ăn mặc sang trọng, bèn liếc sang hỏi kỵ sĩ gác cổng: “Bọn họ tới đây làm gì?”

“Vị đại phu nhân của gia tộc Ryan Cách Nhĩ kia đã hôn mê mười chín năm rồi.” Kỵ sĩ cung kính: “Bọn họ đến đây để lấy thuốc.”
Người thanh niên gật đầu, thì ra là người của gia tộc Ryan Cách Nhĩ.

Anh ta cũng không để ý thêm, đi thẳng vào trong tòa kiến trúc.
Phía trước.
Người phụ nữ suy nghĩ một lúc: “Cứ tiếp tục như này thì cũng không phải là cách.

Chúng tôi dựa vào thuốc để duy trì sự sống cho Đại phu nhân nhưng bà ấy vẫn chưa thể tỉnh lại.

Chúng tôi muốn mời thôi miên sư xem giúp cho bà ấy.”

“Thế nhưng với tình hình hiện tại của Đại phu nhân, thì không có cách nào có thể di chuyển được.” Quản gia chần chờ: “Nếu như chúng ta không thể nào đưa bà ấy ra ngoài tìm thôi miên sư, Tam phu nhân, hay là chúng ta hãy mời thôi miên sư lần trước đến gia tộc đi.”

“Đến lúc đó, chỉ cần xóa bỏ ký ức của ông ta thì sẽ không thể nào tiết lộ chuyện của chúng ta ra ngoài được nữa.”
“Ông đang đùa gì thế?” Tam phu nhân lạnh lùng: “Xóa bỏ ký ức của thôi miên sư? Thật nực cười?”

“Đó là thôi miên sư số hai ở bên ngoài mà các ông vẫn nhắc đó sao? Nếu ông ta không có chút bản lĩnh thì có thể có được danh hiệu này hay không?”
Quản gia không nói nên lời, rất là lúng túng: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, thưa Tam phu nhân?”

Tam phu nhân suy tư một chút: “Tôi hỏi ông, thời gian ông ở gia tộc cũng khá lâu, con gái của Đại phu nhân thật sự đã chết rồi?”

Khi bà ta gả vào gia tộc Ryan Cách Nhĩ, Đại phu nhân đã hôn mê.
Nghe nói chịu đả kích lớn, không muốn sống nữa, cả người hoàn toàn mất đi ý chí sinh tồn.

“Chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy đứa bé sơ sinh chết yểu được chôn cất.

Khi đó, y tá và bác sĩ trong phòng sinh đều là những người có chuyên môn xác nhận đó là một đứa bé đã chết.”

Quản gia hơi sững sờ, nhưng vẫn đáp lời: “Vì vậy tinh thần của Đại phu nhân cũng chịu đả kích lớn, rơi vào tình trạng hôn mê, đến giờ vẫn chưa thể tỉnh lại.”

Ông ta có chút nghi ngờ: “Tam phu nhân, sao bà lại hỏi như vậy?”
“Tại tôi tò mò thôi.” Tam phu nhân thản nhiên: “Thật tiếc khi một người xinh đẹp và tài năng như Đại phu nhân lại trở nên như thế này vì cái chết của đứa con của mình.”

Quản gia không nói lời nào, chỉ thở dài.

Chẳng ai ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế.
Cả đoàn người cùng đi đến đại bản doanh của bổn gia.
Quản gia lấy được thuốc bèn rời đi.

Tam phu nhân đi ra vườn hoa phía sau.
Lúc này, một tên thuộc hạ hốt hoảng chạy tới: “Tam phu nhân, không hay rồi, không thấy Ngũ tiểu thư đâu cả!”

Sắc mặt của Tam phu nhân lập tức trở nên lạnh lùng u ám: “Không thấy người đâu nữa, nói với tôi có tác dụng gì? Còn không mau gửi tin đến cổng thành, khóa công thành lại! Dù có giấy thông hành cũng không được để cô ta đi ra ngoài!”

Bà ta thực sự không biết tại sao Ngũ tiểu thư lại chắc chắn rằng con gái của Đại phu nhân vẫn còn sống.

Nhưng Ngũ tiểu thư hoàn toàn không phải là một kẻ ngu ngốc, nếu Ngũ tiểu thư nói như vậy thì nhất định có chứng cứ gì đó mà ngay cả bọn họ cũng không biết.

Nếu như con gái của Đại phu nhân thật sự vẫn đang còn sống thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức.

Gã thuộc hạ quỳ xuống và đưa lên một bức thư: “Tam phu nhân, khóa cổng thành cũng không kịp rồi.

Khi chúng tôi phát hiện Ngũ tiểu thư mất tích thì cô ấy đã đi được năm tiếng rồi.”

“Lần này thì cô ấy đã đủ thời gian ra khỏi thành rồi, nhất định là cô ấy lại đến châu u.”
Trên tờ giấy là mấy dòng chữ rồng bay phượng múa.

[Bổn cô nương không thích chơi với các người nữa! Chỉ dựa vào các người mà đòi nhốt tôi lại sao? Trợn mắt lên chưa? Lêu lêu lêu.].
Bên dưới còn vẽ đầu của con chó đang thè lưỡi.
Tam phu nhân đọc xong bức thư, tức giận vung tay, tát mạnh một cái: “Một lũ vô dụng!”

Thuộc hạ che mặt: “Tam phu nhân, chúng ta có cần xin giấy thông hành đi ra bên ngoài bắt Ngũ tiểu thư không?”
“Bắt kiểu gì?” Lồng ngực Tam phu nhân phập phồng: “Cho dù nói thế nào thì cô ta cũng là Ngũ tiểu thư, là chủ nhân.

Lần trước là chúng ta may mắn mới có thể nhốt được cô ta lại.

Người trong gia tộc đều không biết chuyện này, chỉ nghĩ là cô ta bỏ nhà đi chơi.”

“Bây giờ chúng ta cho người đi bắt về, có khác nào quang minh chính đại nói cho bọn họ biết rằng chúng ta muốn giết con cháu trực hệ của gia tộc Ryan Cách Nhĩ?”

Sắc mặt bà ta tối sầm lại.
Đại phu nhân thì hôn mê, đại gia trưởng thì mất tích.
Ngay cả Ngũ tiểu thư cũng bởi vì một loại thuốc mà trở về thời sáu tuổi.

Bà ta là thật không tin, nhóm người này, có thể khiến cả gia tộc Ryan Cách Nhĩ dậy sóng, tạo nên một làn sóng chấn động mới.

**

Một bên khác.

Cổ y giới, đan minh.

Bây giờ đã là đêm khuya, nhưng đèn đuốc sáng trưng.

Tất cả lãnh đạo cấp cao của giới cổ y đều tề tựu đông đủ, đội hộ vệ của Tư Pháp đường cũng nghe thấy thông tin mà chạy đến.
Tất cả mọi người rất khiếp sợ.Vì không ai nghĩ rằng minh trưởng của Đan Minh lại chính là thủ lĩnh của tà y.

Đồng thời, mọi người cũng đã được biết chuyện Phúc Tịch biết cổ võ.
Doanh Tử Khâm giao lại chuyện của tà y cho Phục Tịch và những người khác.
Chuyện sau đó, cô không cần phải tham gia nữa.

Một khi trừ khử được tà y, giới cổ y sẽ yên ổn trong một khoảng thời gian, cô cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian.
Doanh Tử Khâm vừa ra cửa đã gặp phải nhóm người của nhà họ Tạ.

Cô nheo mắt lại, nhìn thấy Tạ Phong.
Nhị thiếu gia của nhà họ Tạ, chính là người đã đến Đế đô để bắt cô.
Tạ gia chủ bước tới, nở nụ cười: “Doanh tiểu thư, lần trước đã mạo phạm cô rồi! Thằng nhóc này đi bắt cô, kết quả lại bị Tư Pháp đường bắt giam, cũng coi như đã trừng trị đúng tội của nó rồi.”

“Chắc cô chưa nghe rõ chuyện này,” Tạ gia chủ nói, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh như băng. “Dù sao hôm nay ta vẫn phải đưa nó đến để xin lỗi.” Nói rồi, ông ta đá mạnh một cái.

Tạ Phong lảo đảo, cắn răng, cuối cùng vẫn cúi đầu: “Doanh tiểu thư, thật xin lỗi.”

Tạ gia chủ lại tiếp lời, giọng điệu chuyển sang kiên định:
“Nhưng chuyện thông gia, chúng ta chưa từng từ bỏ. Doanh tiểu thư là thiên tài đệ nhất cổ y giới, còn Ngọc Nhi là thiên tài cổ võ. Hai người liên thủ, cường cường kết hợp — chẳng phải quá hoàn mỹ sao? Doanh tiểu thư, cô sẽ không từ chối chứ?”

Hết Chương 608: Gia tộc Ryan Cách Nhĩ, mẹ ruột của Doanh Tử Khâm.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page