Từ khi thành lập giới cổ y, vẫn luôn có những cổ y như thế, bọn họ đi theo con đường tà đạo, chỉ có điều, mấy năm nay đã ít dần đi.
Rất nhiều kẻ chạy ra ngoài cũng đều bị bắt trở về, nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ ẩn náu trong bóng tối, chờ cơ hội.
Bọn họ sẽ bào chế ra hàng loạt loại thuốc gây ảnh hưởng đến thần kinh của người ta, tạo ra ảo giác…Đồng thời, bắt người về luyện chế thuốc, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Chỉ có điều, những cổ y này sẽ không thể bị phát hiện nếu bọn họ không chủ động phơi bày bản thân.
Bọn họ ẩn náu rất kỹ.
Giới cổ y phải tiêu diệt toàn bộ những cổ y có lòng dạ độc ác này, nếu không sẽ rối tung hết lên.
Dù sao, đôi khi những con đường làng môn tà đạo sẽ khiến thực lực con người ta tăng lên một cách nhanh chóng.
Đồng thời cũng sẽ có những người không thể cưỡng lại được cám dỗ mà chọn theo con đường này.
Ngay khi Phương đường chủ vừa nói ra những lời kia, các đường chủ khác cũng bàn tán xôn xao.
Phó Minh Trưởng cũng nhíu mày.
Doanh Tử Khâm có tiền đồ vô hạn, đây là điều chắc chắn.
Nhưng hiện tại, cô mới chỉ là thành viên cấp bốn, ở Đan Minh, thành viên cấp bốn cũng có hơn nghìn người.
Chỉ thành viên cấp năm mới có thể liên hệ trực tiếp với phó Minh Trưởng mà không cần thông qua các đường chủ.
“Phương đường chủ, bọn họ không cho khám nghiệm tử thi thì sao có thể kết luận là Từ gia chủ tiền nhiệm kia chết do trúng độc?” Lý đường chủ cười lành lạnh: “Là ông tận mắt nhìn thấy à? Hay là ông ta sống lại nói cho ông nghe?”
“Ông là vì sự ngu ngốc của bản thân mình mà bỏ qua cơ hội tốt nên giờ đang đổ lỗi lên người của Doanh tiểu thư hay sao? Công báo tư thù cũng vui đấy nhỉ?”
Cái người tên Lục Hủ mà Phương đường chủ đưa đến Thiên Y môn kia đã bị đuổi ra sau mấy ngày vì phạm lỗi.
Hơn nữa còn vì Thiên Y môn biết được Lục Hủ lợi dụng tên tuổi của Lâm Thanh Gia mới có được một suất gia nhập thì đã cho luôn anh ta vào danh sách cấm.
Con cháu của Lục Hủ trong vòng ba đời sẽ không có cơ hội vào Thiên Y môn.
Bên phía Phương đường chủ cũng bị ảnh hưởng, Thiên Y môn đã cắt đứt quan hệ với ông ta.
Đừng nói là dựa vào Thiên Y môn để trèo cao, mà chẳng còn chút cơ hội nào nữa.
Phương đường chủ rất hối hận.
Nhất là sau khi nhìn thấy có không ít gia tộc cổ vũ, cổ ý chạy đến nhà họ Diệp để kết giao Doanh Tử Khâm thì ông ta càng không cam lòng.
“Lý đường chủ, có những chuyện không thể nói lung tung.” Phương đường chủ mạnh miệng: “Lẽ nào không phải ông ta chết do uống thuốc của Doanh Tử Khâm hay sao?”
Lý đường chủ cười nhạo: “Chết sau khi uống thuốc cũng không có nghĩa là do thuốc.
Tôi cũng có thể nói là do ông ta khó khăn lắm mới khỏi bệnh, vui mừng quá nên đột phát bệnh tim mà chết đấy!”
Phương đường chủ đỏ mặt lên: “Ông…!”
“Được rồi.” Một ông lão lạnh lùng lên tiếng: “Quả thực cần phải khám nghiệm tử thi, nhưng Phương đường chủ nói quả thực rất có đạo lý.”
Phương đường chỉ cung kính: “Tam trưởng lão.”
Tứ trưởng lão bên cạnh Tam trưởng lão lại càng kích động: “Nếu như cô ta thật sự đi sai đường thì nhất định phải diệt trừ! Lẽ nào chỉ vì cô ta là thiên tài luyện chế đan dược mà có thể bỏ qua quy củ?”
Ông ta đập bàn một cái thật mạnh: “Không, chính vì cô ta là thiên tài luyện chế đan dược, đến khi cô ta thành tài, sẽ không ai có thể khống chế được cô ta! Loại cổ y như vậy sẽ có nguy hiểm thế nào với chúng ta, các người còn không rõ sao?!”
“Lão Tứ.” Tam trưởng lão nhíu mày: “Chuyện này vẫn chưa có kết luận, không nên mang tình cảm cá nhân vào đây.”
Tứ trưởng lão ngậm miệng, trong mắt mang theo hận ý sâu sắc.
Con trai và con dâu cũng như cháu của ông ta đã bị một tên cổ y nham hiểm bắt đi để luyện chế thuốc.
Đến khi ông ta tìm thấy bọn họ, thì chỉ còn lại bộ xương không hoàn chỉnh của bốn người.
Nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể tìm ra tên cổ y độc ác ấy.
Phó Minh Trưởng trầm ngâm một lúc rồi gõ bàn: “Chúng ta cần phải lên kế hoạch lâu dài cho chuyện này.
Trước tiên hãy tạm thời ngừng cung cấp dược liệu cho cô ta, sau đó đến nhà họ Từ, lấy thi thể của gia chủ tiền nhiệm để làm khám nghiệm tử thi.”
“Mặt khác, hãy gửi thông báo đến cho Thiên Y môn, nhà họ Phục, nhà họ Mộng và những gia tộc cổ y khác, mở một cuộc họp để xem bọn họ có suy nghĩ thế nào.”
Chuyện này có liên quan đến toàn bộ giới cổ y nên không thể làm qua loa cho xong được.
Nhưng nếu như gia chủ nhà họ Từ thực sự chết do dùng thuốc của Doanh Tử Khâm luyện chế, thì vì hòa bình và tương lai của giới cổ y, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
***
Bên phía giới cổ võ.
Phục Trầm và Phục Tịch cũng nhận được lời mời ăn tối.
Nhưng Phục Trầm không dám ngồi, anh ta ngồi xổm ở bên hồ, cùng với Vân Sơn vừa trở về từ Tư Pháp đường đánh cá bằng đá.
Vân Sơn có biết Phục Trầm.
Anh ta đã xem qua ảnh chân dung của các thiên tài ở giới cổ y.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Vân Sơn nhìn Phục Trầm ném một viên đá xuống hồ, ném một cái được một con, cuối cùng không nhịn được nói: “Cậu song tu cổ y và cổ võ à?”
“Ừm? Làm sao vậy?” Phục Trầm lại ném một viên đá khác, lần này tiếng động to hơn: “Có vấn đề gì không?”
Vân Sơn: “…”
Rất có luôn.
Anh ta có thể cảm giác được tu vi cổ võ của Phục Trầm không thấp, có lẽ cũng ngang ngửa với anh ta.
Nhưng vấn đề là, Phục Trầm không phải là một cổ y à? Một cổ y cũng có thể có tu vi cổ võ ngang ngửa với anh ta được sao?
Vân Sơn nhận đả kích, anh ta cầm một rổ cá đặt cạnh vỉ nướng, bắt đầu khiêm tốn nướng cá.
Vân Vụ ra sân sau để giết gà.
Bên kia sân, đồ ăn đã dọn sẵn.
Lúc này, Phục Trầm mới dám đi tới, run rẩy ngồi cạnh Phục Tịch.
Giới cổ võ không có bò bít tết, Phó Quân Thâm đặc biệt cho người mang từ bên ngoài vào.
Sau khi anh cắt hết miếng bò thì đút cho cô gái từng miếng một.
Tay của Phục Tịch run lên, có tu vi cổ võ hơn hai trăm năm, nhưng bà cầm đũa cũng không vững.
Đến bây giờ, bà vẫn không thể chấp nhận được chuyện sư phụ của mình sẽ yêu một người nào đó.
Phục Trầm buồn bực: “Lão tổ tông?”
Phục Tịch thở dài một hơi, nói nhỏ: “Sống lâu rồi, nhìn những người xung quanh cứ lần lượt đi trước khiến tôi thấy khó chịu trong lòng.”
Chồng, con và cả cháu của bà đều đã ra đi trước bà.
Bởi vì nếu không có sự chỉ dạy của Doanh Tử Khâm, việc đồng thời tu luyện cổ y và cổ võ là rất khó.
Nhờ tu vi cổ võ, bà có thể sống đến bây giờ, nhưng những người khác thì không thể.
“Sư phụ, con có một yêu cầu quá đáng, đại nạn của con cũng sắp đến rồi, không biết còn sống được bao nhiêu năm nữa.” Phục Tịch ôm quyền: “Cảm phiền sư phụ chỉ dạy thằng nhóc này cách tu luyện cổ võ mà không ảnh hưởng đến y thuật cổ y.”
“Tu vi cổ võ của thằng bé vẫn còn thấp, trước mắt mới chỉ đạt ba mươi năm, có những thứ vẫn chưa thể nhìn rõ.”
Nghe thấy vậy, Phó Quân nhướng mày, giống như có điều suy nghĩ, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Tu vi này cũng rất cao đấy chứ.”
Không có nhiều cổ võ giả cùng tuổi anh có tu vi cổ võ cao như thế.
Nhưng chuyện Phục Trầm song tu cổ y và cổ võ thì lại không có ai biết.
Một mặt là do Phục Trầm ít xuất hiện, một mặt là do Phục Tịch bảo vệ cẩn thận.
Dù sao nhà họ Phục chỉ là gia tộc cổ y, luận võ lực vẫn không thể so sánh với các gia tộc cổ võ.
Nếu như bị đồn ra ngoài, nhà họ Tạ nhất định sẽ lại có ý đồ tiêu diệt thiên tài giống như lúc trước.
Tu vi cổ võ gần bốn trăm năm, thật sự không có ai trong giới cổ võ có thể chống lại bọn họ.
Lão tổ tông của hai nhà Lâm, Nguyệt cùng lắm cũng chỉ là ngang tài ngang sức.
Trừ phi vị cổ võ giả đầu tiên trong truyền thuyết kia vẫn còn sống.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, không có ai nhìn thấy người đó.
“Không phiền gì đâu, tiện tay thôi.” Doanh Tử Khâm liếc qua Phục Trầm, không nhanh không chậm nói: “Tôi sẽ dạy cho anh một cách tu luyện nội kình trong lúc ngủ nhé?”
Phục Trầm quá đỗi vui mừng: “Thật sao?”
Đây chính là mơ ước của anh ta mà!
Hóa ra vẫn còn có chuyện tốt thế này ư?
Phục Trầm vội vàng quỳ xuống hành lễ bái sư rồi bắt đầu quỳ lạy: “Sư tổ xin dạy cho con nhất định phải dạy con!”
Phục Tịch cố kiềm chế, cuối cùng vẫn kiềm chế được ý định muốn đá Phục Trầm xuống hồ.
Bà thật sự không ngờ là hậu bối của mình lại lười đến thế.
“Được.” Doanh Tử Khâm để đũa xuống: “Một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
Phục Trầm: “???”
Anh ta nhất thời hoang mang.
Mấy giây sau, Phục Trầm mới có phản ứng: “Sư tổ, con không có tiền, chỉ một kho dược liệu nhỏ.”
“Cũng được.” Doanh Tử Khâm cho rằng dược liệu còn quý hơn tiền mặt: “Mấy ngày nữa đến Đan Minh tìm tôi lấy đồ nhé.”
Phục Trầm càng thêm mừng rỡ: “Vâng!”
Dù sao anh ta cũng không muốn luyện chế đan dược, cho hết dược liệu đi cũng rất hợp ý anh ta.
“Sư phụ có muốn tới Thiên Y môn hay không?” Phục Tịch lại hỏi: “Con sẽ bảo Ngọc Hiên tiếp đãi người.”
Nói xong, bà lại thở dài: “Ngọc Hiên là đồ đệ nhỏ tuổi nhất của con, cũng chỉ còn hắn là còn sống.”
Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không có thời gian.”
Phục Tịch hiểu ý.
Doanh Tử Khâm suy nghĩ một chút, lấy một cái hộp từ chỗ của Phó Quân Thâm, đưa cho Phục Tịch.
Phục Tịch sững sờ: “Sư phụ, đây là?”
“Đây là một chiếc điện thoại di động có gắn một bộ truyền tín hiệu thu nhỏ, cho phép truy cập Internet.” Doanh Tử Khâm lên tiếng: “Nếu sau này có chuyện gì, có thể dùng cái này để liên lạc với tôi cho tiện.”
Phục Tịch gật đầu một cái: “Mấy đứa nhỏ trong nhà con hình như cũng chơi cái này.”
Có điều, bà đã rất lâu không ra khỏi giới cổ y rồi, không biết bên ngoài đang diễn ra chuyện gì, chỉ biết rằng khoa học kỹ thuật rất phát triển.
Phục Trầm nhìn vào chiếc hộp, phát hiện đó là chiếc điện thoại đời mới nhất, anh ta chỉ vào chính mình: “Sư tổ, còn con thì sao?”
Điện thoại di động của anh ta vẫn là chiếc điện thoại 2G mà gia chủ nhà họ Phục thải ra.
Doanh Tử Khâm xếp gọn sách hướng dẫn sử dụng, ngước mắt hỏi: “Anh là đồ đệ của tôi à?”
Phục Trầm: “…”
Không, anh ta không phải.
Doanh Tử Khâm nghỉ ngơi một lúc rồi đứng dậy: “Có muốn ra bên ngoài đi dạo không?”
Phục Tịch đương nhiên muốn dành nhiều thời gian ở chung với cô: “Đi đến thế giới trần tục ạ? Được.”
Phó Quân Thâm lấy điện thoại di động ra gửi mã vé: “Anh vừa đặt một bộ phim, em có thể đi xem.”
Phục Tịch đột nhiên nhíu mày: “Sư phụ, con không mang theo giấy thông hành, phải quay lại lấy.”
Những người có tu vi cổ võ trên năm mươi năm, bắt buộc phải có giấy thông hành của Tư Pháp đường.
Dù sao cổ võ giả ở cấp độ này có quá nhiều ảnh hưởng đối với những người bình thường.
Phó Quân Thâm quay đầu, cất tiếng: “Vân Sơn.”
Vân Sơn lập tức chạy tới: “Thiếu gia.”
“Giấy thông hành.”
“À dạ.” Vân Sơn móc ra một xấp: “Ở đây, đủ để nhóm lửa luôn.”
Phó Quân Thâm rút ra một tờ, đưa cho Phục Tịch: “Không đủ thì vẫn còn.”
Phục Tịch cũng sửng sốt: “Cái này?”
Loại giấy thông hành này đều cần cổ võ giả tự mình đến Tư Pháp đường lấy, vậy mà anh có thể mang theo trên người nhiều như vậy sao?
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, rất bình tĩnh nói: “Anh ấy chính là Ảnh.”
Sắc mặt Phục Tịch biến đổi, không khỏi hít sâu một hơi: “Ảnh?”
Danh tiếng của Ảnh cũng vang khắp bên giới cổ y.
Không có nhiều người đã được gặp anh, càng không nhiều người nhìn thấy bộ mặt thật của anh.
Chỉ là suy đoán rằng anh còn rất trẻ, cũng có không ít người đoán anh chính là thiếu chủ của Liên minh võ giả, nhưng vẫn chưa có kết luận.
Một người từ thế giới phàm tục có thể trở thành một thành viên cấp cao của Tư Pháp đường, đúng là lợi hại.
Phục Tịch đã phần nào hiểu được tại sao Doanh Tử Khâm lại lựa chọn Phó Quân Thâm.
Đằng sau.
Phục Trầm và Phó Quân Thâm cùng nhau đi dạo, cuối cùng anh ta cũng không có nhiều áp lực như vậy nữa.
“Anh Phó, anh thật sự không sợ à?” Phục Trầm hạ giọng: “Tổ tông, haizz, đây chính là tổ tông của tổ tông của tôi, còn anh…”
Có một chút kinh ngạc, sợ hãi trong mắt anh ta.
Anh ta chỉ cần nhìn thấy Doanh Tử Khâm là hai chân đều mềm nhũn.
Quá ngầu rồi.
Quả đúng là thần tượng của anh ta.
Phó Quân Thâm: “Gọi sai rồi.”
Phục Trầm: “?”
“Anh cũng có thể gọi tôi là…” Phó Quân Thâm cài lại cúc áo sơ mi, mở to mắt cười nói: “Tổ tông.”
***
Sáng sớm hôm sau.
Tất cả các thế lực lớn trong giới cổ y đều nhận được tin tức từ Đan Minh.
Khi nói đến tà y, dù là Thiên Y môn hay nhà họ Phục đều rất coi trọng.
Nhà họ Mộng.
“Haiz, nhìn xem, tôi cứ nói làm sao cô ta có tài như vậy được.” Gia chủ nhà họ Mộng cầm lấy bức thư mà Đan Minh đưa tới, tặc lưỡi: “Hóa ra là đi đường ngang ngõ tắt? Bây giờ bị lộ ra ngoài, phải gặp tai ương thôi.”
Nhà họ Mộng đã dành tất cả nguồn lực của họ để nuôi dưỡng một thiên tài vô song như Mộng Thanh Tuyết.
Doanh Tử Khâm chỉ là một người bà con họ hàng xa của nhà họ Diệp, trước khi tham gia Đan Minh cũng không có sư phụ nào dạy dỗ, sao có thể có trình độ luyện chế đan dược cao như thế được.
Nếu là như vậy, tất cả mọi chuyện đều đã có thể lý giải.
Mộng Thanh Tuyết vừa uống thuốc xong, ngồi trên xe lăn đi ra, sau khi nghe thấy thì hơi tò mò: “Bố, bố đang nói gì thế?”
“Chính là Doanh Tử Khâm, thiên tài luyện chế đan dược mới vào Đan Minh kia.” Gia chủ nhà họ Mộng đưa ra một bức thư: “Bên Đan Minh nói rằng, cô ta đầu độc chết một người bằng thuốc.
Bây giờ nghi ngờ cô ta là tà y, nên mời nhà họ Mộng chúng ta đến để tham gia cuộc họp.”
Nói xong, ông ta lại cảm thán một tiếng: “Cũng may, nhà họ Mộng chúng ta không mời được cô ta.”
Mộng Thanh Tuyết hơi ngạc nhiên:”Hạ độc chết người bằng thuốc sao?”
Cổ y là để cứu người, dù là người có tội tày trời thì cũng không liên quan đến cổ y,cùng lắm là không chữa khỏi bệnh.
Mộng Thanh Tuyết mím môi:”Điều đó là không thể, cô ta…”
“Đang khám nghiệm tử thi, vẫn chưa biết kết quả thế nào, bố phải tham dự cuộc họp chiều nay.” Gia chủ nhà họ Mộng nói: “Nếu cô ta đúng là tà y thì Đan Minh sẽ có trách nhiệm tìm ra thế lực đằng sau cô ta, sau đó phải nhổ cỏ tận gốc.”
You cannot copy content of this page
Bình luận