Danh sách chương

Thật Thiên Kim Là Toàn Năng Đại Lão

Chương 563: Vợ chồng Thần Dược, Lâm Thanh Gia chấn kinh

Ở một nơi rộng lớn như giới cổ võ mà cũng có thể chạm mặt nhau đã khiến Lâm Thanh Gia hơi bực bội rồi.

Đến khi ở Đế đô, mà vẫn có thể gặp được bọn họ cũng quá là trùng hợp.
Tại sao chỗ nào cũng có Ôn Thính Lan vậy?
Sau khi có được chỗ đứng vững chắc ở nhà họ Lâm, Lâm Thanh Gia thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc đón bố con Ôn Phong Miên và Ôn Thính Lan đến.

Bởi vì thân phận của cô ta không mấy đàng hoàng vì thế cô ta thường xuyên bị chỉ trích.

Dù cho đến hiện tại, nhà họ Lâm thỉnh thoảng vẫn có một vài người ở chi chính xì xào sau lưng cô ta.

Những lần gặp Tạ Niệm của nhà họ Tạ, Tạ Niệm cũng trực tiếp cất lời chế giễu cô ta là con hoang.

Nếu không phải vì kiêng kỵ nhà họ Lâm sau lưng Lâm Thanh Gia, Tạ Niệm đã giết cô ta từ lâu rồi.
Trông cô ta và Ôn Thính Lan giống nhau, nhưng cô ta có thể dùng lý do khác để chống chế cho qua chuyện.

Dù sao thì trên thế gian này cũng có rất nhiều trường hợp dù là người không hề liên quan đến nhau nhưng cũng giống nhau đến tám phần.
Chỉ cần không ai nói ra, sẽ không có ai biết được bố ruột và em trai của cô ta là ai.
“Lâm tiểu thư?” Quản sự hơi kinh ngạc: “Cô sao vậy? Con đường này có gì không ổn sao?”
“A, bên kia đang bán khoai lang nướng.

Tôi qua đó mua một củ.” Lâm Thanh Gia mỉm cười, trên mặt cũng không tỏ thái độ bất thường nào: “Ở giới cổ võ, tôi không được ăn thứ như này.”
Quản sự gật đầu: “Lâm tiểu thư, tôi đi mua cùng cô.

Chắc một khoảng thời gian nữa họ mới đi ra.”
Quản sự không có giá trị võ lực gì, đương nhiên là không có thị lực tốt bằng Lâm Thanh Gia vốn là một cổ võ giả.
Cách hơn 100 mét vẫn có thể nhìn thấy, lối vào công viên giải trí lại còn có rất nhiều người nữa chứ.

Nhưng Ôn Thính Lan có thể nhìn thấy rõ ràng Lâm Thanh Gia lùi bước.
“Thính Lan?” Adele đuổi theo.

Nhận thấy xao động trong cảm xúc của Ôn Thính Lan, cô ấy đặt tay lên trán cậu: “Anh sao vậy? Không vui sao?”
Giọng Ôn Thính Lan lạnh nhạt: “Không có chuyện gì, em cứ ăn đi.”
Nói rồi cậu nhét cái kẹo bông trong tay mình vào tay Adele.
Vì tính cách tự kỷ trong nhiều năm nên Ôn Thính Lan rất chậm trong chuyện tình cảm.

Nhưng cậu là người tinh tế và nhạy cảm.
Cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong cách người khác đối xử với mình.
Lần đầu tiên gặp Lâm Thanh Gia, Ôn Thính Lan không cảm thấy gì.
Nhưng cái lùi bước này đã khiến cậu tổn thương hoàn toàn.

Cậu chưa từng nghĩ tới việc làm thân với Lâm Thanh Gia.
Vẻ mặt của Ôn Thính Lan rất hờ hững, đứng ở lối vào đợi người.
Lâm Thanh Gia cũng luôn chú ý đến bên đó, cô ta mỉm cười, nói chuyện với quản sự để kéo dài thời gian.
“Lâu quá.” Adele than thở: “Không đợi nữa, em muốn vào trong chơi.

Em chơi xong thì sẽ gặp người ta, để em gửi tin nhắn cho đàn anh.”
Có không ít người nước ngoài đến đây, Adele chỉ biết là bốn nhà tài phiệt lớn của châu Âu nhờ một đàn anh đã tốt nghiệp Đại học Norton làm trung gian để gặp cô ấy, cô ấy không quan tâm đó là ai.
Cô ấy chỉ quan tâm đến đồ ăn và Ôn Thính Lan.
Ôn Thính Lan cũng không muốn ở lại thêm nữa, dù sao thì cậu chỉ đi cùng Adele tới đây mà thôi: “Ừ.”
“Đi thôi, đi thôi.” Adele gửi tin nhắn xong thì kéo tay thiếu niên, đi vào công viên giải trí.
Ánh mắt Lâm Thanh Gia hơi chuyển động: “Tôi ăn xong, đi thôi.”
“Xin lỗi Lâm tiểu thư, có lẽ cô phải đợi thêm một chút nữa rồi.” Quản sự nhận tin nhắn trên điện thoại: “Ban nãy họ đợi mấy phút mà không thấy ai, bây giờ họ muốn chơi xong mới gặp.”
Lâm Thanh Gia gật đầu: “Đương nhiên.”
Thiên tài kiêu ngạo, đợi thêm một chút cũng không sao.
***
Bên trong công viên giải trí.
Doanh Tử Khâm vừa ăn khoai lang nướng, vừa đợi Ôn Thính Lan và Adele.

Mãi cho đến khi ăn xong, cô quay đầu định lấy khăn giấy thì nhìn thấy màn hình điện thoại của Phó Quân Thâm.
Phó Quân Thâm định tắt máy thì đã quá muộn.

Bởi vì Doanh Tử Khâm đã nhìn thấy thông tin người dùng của anh.
ID: @Đào Chi Yểu Yểu
Thông tin chứng nhận: Người dẫn chương trình nhỏ Super topic của cặp đôi thần dược
Cấp Super topic: L14 [nhân vật lớn] [siêu fun]
Thời gian tham gia: 23/11/2020
Đây cũng là ngày thành lập của Super topic.
Doanh Tử Khâm vẫn biết là có Super topic cặp đôi này bởi vì ông cụ Chung luôn khoe với cô việc ông cụ lại thăng cấp.
Hai ngày trước, ông cụ Chung nói rằng ông phải tốn hết tâm tư để thăng cấp lên cấp 13, rồi lại tổ chức rút thưởng.
Super topic càng về sau càng khó thăng cấp, Doanh Tử Khâm cũng nghe ông cụ Chung phàn nàn rằng thứ này quá khó với người lớn tuổi rồi.
Nhưng may là ông biết dựng video, càng nhiều người bình luận, điểm tích lũy sẽ theo đó mà tăng lên.
Kết quả, cấp bậc trong Super topic của Phó Quân Thâm còn cao hơn ông cụ Chung.
Ông cụ Chung tức muốn chết.
Doanh Tử Khâm dừng lại, cất lời: “Thì ra…”
Cổ họng Phó Quân Thâm chuyển động, giọng nói rất nhẹ, rất trầm: “Hửm?”
“Anh thực sự có ý nghĩ bất chính với em từ lâu rồi.”
Phó Quân Thâm dừng một chút, môi hơi cong lên: “Từ sớm lắm.”
Doanh Tử Khâm liếc anh một cái: “Vậy mà anh còn nói cái gì mà trưởng thành hay không trưởng thành?”
“Anh tôn trọng em.

Trước khi em trưởng thành, có suy nghĩ về mặt tình cảm thì anh cũng phải kiềm chế.

Giống như có một số chuyện cũng cần phải giữ đến khi kết hôn.”
Doanh Tử Khâm cầm điện thoại, nhướng mày: “Trưởng quan, anh nói đi, em bán tin anh không lo làm việc đàng hoàng lên diễn đàn NOK, em sẽ kiếm được bao nhiêu tiền?”
Để có thể có cấp bậc cao như thế này trong Super topic, mỗi ngày đăng bài cũng không nhẹ nhàng gì.

Hơn nữa cho đến bây giờ, trưởng quan chấp hành cao nhất của IBI vẫn là chủ đề thảo luận nóng trên diễn đàn NOK.
Nhưng vẫn không có ai tìm ra được rốt cuộc sếp của IBI là ai.
Tường lửa của IBI do Phó Quân Thâm một tay xây dựng, đến Tần Linh Yến cũng không thể phá được.
“Hửm?” Phó Quân Thâm ôm cô, cười nhẹ: “Em nỡ sao? Không đau lòng ư?”
“Đau lòng.” Doanh Tử Khâm vén ống tay áo anh lên, ngón tay ấn vào vết sẹo nhàn nhạt ở đó: “Sau này không được để bị thương nữa.”
Vết sẹo thế này ở trên người Phó Quân Thâm cũng không ít.
Cô đã từng thấy vết sẹo trên ngực trái của anh, chỉ còn một chút nữa thôi là đã đâm xuyên qua tim rồi.
Phó Quân Thâm nhẹ giọng: “Khác rồi, có em anh sẽ không mạo hiểm đâu.”
Doanh Tử Khâm trầm tư hai giây: “Em xoá cho anh nhé?”
“Xoá?” Phó Quân Thâm ngược lại không có cảm xúc gì với những vết sẹo này: “Tại sao?”
“Không đẹp, sau này kết hôn có lẽ em sẽ chê.”
“Em không nhìn thấy gì cả!” Adele bịt mắt lại: “Thính Lan, anh nói xem có đúng không? Nói anh cũng không nhìn thấy đi.”
Ôn Thính Lan: “…”
Cậu cũng không mù.

Hơn nữa, cậu cũng quen rồi.
Trong phút chốc, tâm trạng của Ôn Thính Lan được thả lỏng.

Cậu đi qua: “Chị, em muốn ăn ngô nướng.”
“Chị không muốn nhúc nhích.” Doanh Tử Khâm còn đang tựa lưng vào ghế dài: “Anh rể em mua cho em.”
Ôn Thính Lan: “…”
Cậu cảm thấy địa vị của mình hơi tụt xuống.
Phó Quân Thâm đứng dậy, đang lúc chuẩn bị đến cửa hàng trước mặt mua ngô nướng thì tại anh đột nhiên dựng lên, bắt được âm thanh dị thường.
Phó Quân Thâm ngẩng đầu, ánh mắt cũng thay đổi: “Đã xảy ra chuyện rồi, mọi người ở yên đó đi.”
Phía trước, tàu lượn siêu tốc đang ở nơi cao nhất đột nhiên phanh gấp lại, dừng tại chỗ.
Có bốn người bị rơi, trong đó còn có một đứa bé.

Khách tham quan ở bên dưới đều vô cùng sợ hãi, căn bản là không phản ứng kịp.

Cao như thế này, một khi rơi xuống chỉ có con đường chết.
Nhưng Phó Quân Thâm đã hành động rồi.

Anh vận nội kình, mượn lực mà nhảy lên.
Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn thân ảnh cao ráo ấy giẫm khung sắt của tàu lượn siêu tốc mà nhảy vọt lên, giống hệt như một cơn gió, tốc độ cực nhanh.
Chỉ có một cậu bé đứng dưới đất rất hưng phấn, kéo kéo góc áo của người phụ nữ bên cạnh: “Mẹ, mẹ nhìn siêu nhân đi, siêu nhân đấy!”
Hai tay Phó Quân Thâm đón lấy ba người đàn ông, đặt xuống dưới rồi lại nhảy lên, đón đứa bé xuống.
Ba người lớn kia đến mặt của Phó Quân Thâm còn chưa thấy rõ, khó khăn lắm mới trở về mặt đất vẫn vô cùng sợ hãi, hoảng loạn.
“Ôi trời ơi…” Một thanh niên trong đó thở hổn hển, lẩm bẩm: “Suýt nữa là toi đời rồi.”
Giây phút rơi xuống, đầu óc anh ta trống rỗng, căn bản là không ngờ được là mình vẫn có thể tiếp tục sống sót.
Chỉ có điều, người đàn ông đó là ai?
Chàng thanh niên lại ngẩng đầu lên nhưng không còn thấy bóng dáng của Phó Quân Thâm nữa.
Công viên trò chơi cũng lập tức cử đội cứu hộ đến, bắt đầu công cuộc cứu người.
Cuối cùng Adele cũng hồi thần, ánh mắt chờ mong: “Thính Lan, anh rể lợi hại quá.

Em phải học tập anh ấy, như vậy thì có thể bảo vệ anh rồi.”
Ôn Thính Lan thở dài một hơi: “Ánh mắt của chị anh chưa bao giờ sai cả.”
“Nhưng ban nãy anh còn nói với em người anh rể này rất xấu xa, bắt nạt chị và anh, còn thích trêu đùa động vật nhỏ nữa, vô liêm sỉ lại không biết xấu hổ.”
“…Em đừng nói nữa.”
“Ồ.” Adele bĩu môi: “Em cũng không thích nói chuyện lắm.

Vì anh là người em thích, nếu không ai thèm nói chuyện với anh chứ.”
Cô ấy nhảy chân sáo, chạy đến phía trước mua que kem.
Mấy giây sau, Ôn Thính Lan mới chậm chạp phản ứng lại.
Anh rể ai?
Một bên.
Đằng sau nhà vệ sinh không có ai, Phó Quân Thâm đặt đứa bé xuống.
Cô bé chỉ mới tám tuổi, chớp chớp mắt, trên mặt không hề tỏ vẻ sợ hãi mà chỉ hiếu kỳ: “Anh ơi, anh là siêu nhân à?”
Cô bé từng thấy siêu nhân trong phim, tất cả đều biết bay.
“Không phải.” Phó Quân Thâm cười nói: “Anh là người bình thường.

Em đi tìm mẹ đi, sau này đừng chơi trò chơi nguy hiểm như vậy nữa.”
Cô bé gật gật đầu, vừa chạy vừa vẫy vẫy tay: “Anh ơi, em sẽ mãi mãi nhớ anh.”
Vẻ mặt Phó Quân Thâm khựng lại, anh vào nhà vệ sinh, xé bỏ lớp mặt nạ mỏng trên mặt.

Sau đó đeo tấm mặt nạ khác lên.
Một điểm tốt nữa sau khi khoa học công nghệ phát triển, đó chính là việc cải trang trở nên tiện hơn.
Máy tính có thể mô phỏng bất kỳ khuôn mặt hư cấu nào, sau đó in không giới hạn bằng máy in 3D.
Thay đồ xong, Phó Quân Thâm lau mồ hôi, rời khỏi nhà vệ sinh.
Xảy ra chuyện thế này, công viên giải trí Điện ảnh Toàn cầu sẽ lập tức cho ngừng tất cả thiết bị giải trí loại lớn, chỉ để lại vòng đu quay, nhà hàng và những nơi ngắm cảnh khác.
Rất nhiều người đều rời đi.
Adele và Ôn Thính Lan cũng không có cảm giác gì, theo học ở Đại học Norton còn nguy hiểm hơn là chuyện xảy ra hôm nay nhiều.
Công viên giải trí vắng người, Adele còn cảm thấy rất vui.
“Lại đi ăn rồi?” Phó Quân Thâm nghiêng đầu: “Thanh niên đúng là có sức sống.”
Anh mới 24 tuổi nhưng cảm thấy mình đã rất già rồi.
Doanh Tử Khâm lấy một viên thuốc ra đưa cho anh: “Họ đều không sao chứ?”
“Không sao, cô bé còn hỏi anh là anh có phải siêu nhân không?” Phó Quân Thâm thấp giọng cười, lạnh nhạt nói: “Nhưng có rất nhiều người anh không cứu được.”
Doanh Tử Khâm xoa đầu anh, an ủi: “Không có ai là chúa cứu thế cả.”
Mấy giây sau, Phó Quân Thâm cảm thấy hơi sai sai: “Yểu Yểu?”
Doanh Tử Khâm lại vuốt tóc anh, không nhanh không chậm nói: “Vì em đang thử xem sờ đầu chó có cảm giác gì, sao anh lại thích đến vậy.”
“Xoa đầu thì có gì vui chứ?” Một tay Phó Quân Thâm nắm cổ tay cô, tay còn lại bắt đầu cởi cúc áo cuối cùng của áo sơ mi, lộ ra cơ bụng: “Sở chỗ này, hửm?”
Vẫn không lẳng lơ bằng.
***
Bốn người ở công viên giải trí Điện ảnh Toàn cầu chơi đến 10 giờ tối.
Lâm Thanh Gia cũng kiên nhẫn đợi đến 10 giờ ở bên ngoài mà không cảm thấy khó chịu.
Quản sự đứng dậy: “Lâm tiểu thư, họ đến rồi.”
Lâm Thanh Gia ngẩng đầu, nhìn qua.
Ôn Thính Lan và Adele bước vào quán cà phê này.
Quản sự lập tức lên đón, rất cung kính nói: “Tiểu thư Milton, chào cô, vị này là…?”
Ông ta chỉ biết là phải gặp Adele, cũng đã nhận được ảnh của cô ấy, không ngờ lại có người khác nữa.
“Đàn…đàn anh của tôi, năm hai khoa cơ giới.” Adele nói: “Ôn Thính Lan, tên hay đúng không? Anh ấy cũng rất lợi hại, làm nổ phòng thí nghiệm cũng…”
Ba chữ “nhiều hơn tôi” còn chưa nói ra, miệng cô ấy đã bị ấn lại.

Ngón tay của thiếu niên khô ráo mà ấm áp, rất có sức mạnh.
Adele bị giam lại, không thể nói gì, chỉ có thể hỏi bằng mắt…
Anh bịt miệng em làm gì?
Ôn Thính Lan nhanh chóng bỏ xuống, hoàn toàn không nhìn quản sự và Lâm Thanh Gia: “Xin lỗi.”
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng quản sự hẫng mất một nhịp.
Vì cái họ Milton này mà địa vị của Adele ở Đại học Norton rất cao, vậy mà cô ấy lại ngoan ngoãn, nghe lời như vậy?
Xem ra thiếu niên này càng đáng coi trọng hơn, không biết có cơ hội để mời về gia tộc Taylor không?
Có điều khả năng này là không lớn.
Quản sự thầm đổ mồ hôi, lúc này mới quay đầu, giới thiệu Lâm Thanh Gia: “Lâm tiểu thư,đây là tiểu thư Adele Milton, người thừa kế duy nhất của gia tộc Milton.

Đây là cậu Ôn Thính Lan, đều là thiên tài của khoa cơ giới tại Đại học Norton, một vài vũ khí nóng của gia tộc được mua ở khoa cơ giới Đại học Norton đấy…Lâm tiểu thư?”

Hết Chương 563: Vợ chồng Thần Dược, Lâm Thanh Gia chấn kinh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page