Danh sách chương

Thật Thiên Kim Là Toàn Năng Đại Lão

Chương 131: Điểm tuyệt đối, các thầy cô kinh ngạc

Bài thi tự chọn môn lần này, ở cột ghi chú viết rõ ràng.

Tuy không chi chít kín hết trang giấy, nhưng từng nét chữ đều tinh tế, gọn gàng.

Thoạt nhìn, câu chữ có vẻ tuỳ ý, nhưng tuyệt đối không phải viết qua loa.

Tổ trưởng tổ Vật lý vốn đang ngân nga, bỗng dừng lại, thần sắc dần nghiêm túc.

Ông cúi người lại gần, chăm chú quan sát.

Rồi ông phát hiện: bài thi này, trừ hai bước đầu giống với đáp án chuẩn, những bước sau thì hoàn toàn khác.

Đáp án chuẩn có mười sáu bước, trong khi bài làm chỉ có bảy bước.
Nhưng lạ lùng là, kết quả cuối cùng lại chính xác.

Tổ trưởng biết đề này thuộc phần Tự chọn 3-4: Sóng cơ học và sóng điện từ.
Nhưng thực chất nó còn liên quan đến Thuyết tương đối, nên phần lớn học sinh đều không làm được.

Đáp án không phải một con số gọn gàng, mà là một chuỗi phương trình phức tạp.
Thông thường, làm ra được một chút thôi cũng đã đáng nể, chứ đừng nói đến việc không sai một ký hiệu nào.

Thế nhưng, nhìn bài thi này càng lâu, ông càng choáng váng.
Bởi vì ông… hoàn toàn không hiểu được cách giải.

Cách làm này khác hẳn đáp án chuẩn, khiến ông không biết chấm thế nào. Cuối cùng, ông đành gọi cho giáo vụ chủ nhiệm.

“Alô, chủ nhiệm? Lần này đề Vật lý của khối chuyên là ai ra thế?”

Chủ nhiệm đáp, có phần bất ngờ:
“Vẫn như trước thôi, do khoa Vật lý Đại học Đế Đô ra đề. Sao thế?”

Tổ trưởng nhíu chặt mày:
“Vậy bên đó không cho kèm nhiều cách giải à? Một bài chứng minh thường sẽ có nhiều hướng tiếp cận chứ.”

“Chắc có. Tự ông gọi mà hỏi, tôi đang ở bờ biển chuẩn bị xuống nước đây, đừng làm phiền.”

Tổ trưởng: “……”

Ông tức giận dập máy, suýt kéo chủ nhiệm vào danh sách đen.
Bất đắc dĩ, ông đành gọi thẳng sang Đại học Đế Đô.

Người ra đề là một giáo sư trẻ, ngoài ba mươi tuổi.
Đề của anh ta nổi tiếng “quái” — nhìn thì tưởng dễ, nhưng bắt tay vào làm thì chẳng biết nên viết gì.

Sau khi tổ trưởng gửi cách giải trong bài thi sang, không lâu sau, bên kia đã trả lời.

Giáo sư kích động đến mức nhắn dồn dập:

【Nhanh! Nói cho tôi biết học sinh nào làm bài này?!】

【Ba phút! Tôi muốn toàn bộ thông tin của em ấy!】

Tổ trưởng lau mồ hôi, cẩn thận hỏi lại:

【Ý anh là… cách giải này đúng ư?】

【Nói thừa! Quá chuẩn! Tôi thật không ngờ có thể có cách giải như vậy! Mau! Nếu em ấy không vào khoa Vật lý của chúng tôi, tôi còn mặt mũi nào nữa?!】

Nhìn chuỗi tin nhắn hối hả ấy, lần này thì tổ trưởng thật sự ngơ ngác.

Đại học Đế Đô – khoa Vật lý. Một trong năm đơn vị hàng đầu thế giới, không hề kém cạnh so với những trường danh tiếng quốc tế.

Đây là nơi học sinh phải tranh nhau mới có cơ hội vào. Ấy thế mà lần này, họ lại chủ động xin nhận.

Tổ trưởng cũng muốn biết học sinh nào viết bài thi này. Tiếc là khi chấm, toàn bộ bài đều đã che tên.

【Tất cả bài chấm đều đã ẩn danh. Chờ công bố kết quả, tôi sẽ gửi cho anh.】

【Được! Các người làm nhanh lên! Tôi lập tức đặt vé máy bay đây!】

Ứng phó xong vị giáo sư trẻ điên cuồng kia, tổ trưởng run run tay, chấm cho bài thi điểm tuyệt đối, rồi mới thở dài, tiếp tục lật sang bài tiếp theo.

Ở Hoành Điếm, tin tức Lạc Tử Nguyệt bị đuổi khỏi đoàn phim chẳng còn là bí mật. Chỉ trong một ngày, cả đoàn đều biết, xôn xao bàn tán.

“Chắc lại đụng phải chuyện gì lớn, không thì sao mà bị đuổi thẳng thế?”

“Tôi đã ngứa mắt cô ta lâu rồi. Ngày nào cũng vác bộ mặt lạnh tanh ra, cứ như cả đoàn phải hầu hạ. Chỉ là nữ phụ số hai thôi, làm như minh tinh hạng A không bằng.”

“Biết sao được, sau lưng cô ta có chống lưng. Vai diễn liên tục mua được, còn gì không thể?”

Trong đoàn, nhiều người vốn đã bất mãn với Lạc Tử Nguyệt. Nhưng trước đây chẳng ai dám chọc vào. Đã từng có nữ diễn viên chỉ vì lỡ lời cãi lại, lập tức bị đuổi khỏi đoàn ngay trong ngày.

Giờ thì bánh xe nhân quả quay trở lại, đến lượt Lạc Tử Nguyệt nếm mùi.

“Các người còn xì xào gì thế? Mau chuẩn bị quay!” Nhà sản xuất nghiêm giọng đi qua.

Mọi người lập tức im bặt, vội chỉnh lại trang phục.

Đây chỉ là một bộ web-drama, không phải đại chế tác, nên tiến độ không thể trì hoãn. Nhiếp Triều mở công ty sản xuất phim chỉ để “chơi cho vui”, chứ kịch lớn thì anh ta ngại phiền.

Với web-drama, kiểm duyệt cũng dễ, quay nhanh, ra phim nhanh. Một tháng là xong cả bộ.

“Đại lão, anh thích xem thể loại nào? Tôi bảo bọn họ làm theo yêu cầu của anh luôn. Kịch bản, diễn viên, thể loại, anh cứ chọn.” Nhiếp Triều vừa cười vừa hỏi.

Doanh Tử Khâm chống cằm, nhìn cảnh một cô phi tần bị xé áo trên trường quay, hứng thú đáp:
“Cẩu huyết kịch.”

Nhiếp Triều: “……”

Thật sự có người thích thể loại này sao?

“Tốt thôi!” Nhiếp Triều vỗ đùi, “Vậy tôi bảo bọn họ thêm vào: hai lần mất trí nhớ, ba lần nhảy sông, bốn lần sinh non!”

Nói rồi, hắn hớt hải đi tìm biên kịch.

Cách đó không xa, một đôi nam nữ đang đi tới.

Người đàn ông đột nhiên dừng bước, ánh mắt khựng lại. Người phụ nữ bên cạnh nhíu mày, nhìn theo:
“Diệu Chi, anh nhìn gì thế?”

Thương Diệu Chi không trả lời, chỉ lặng lẽ bước về phía trước.

Đến trước mặt Doanh Tử Khâm, anh khẽ dừng lại:
“Doanh tiểu thư… không ngờ lại gặp cô ở đây.”

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, đáp gọn:
“Trùng hợp.”

Một chữ cũng không thừa.

“Dạo này bận quá, tôi chưa kịp cảm ơn cô. Đơn thuốc cô cho rất hiệu quả, giọng tôi đã hồi phục.” Thương Diệu Chi khẽ ho, cười nhẹ.

“Không có gì.” Doanh Tử Khâm liếc anh, rồi nghiêng người kéo tay áo Phó Quân Thâm, giọng nhàn nhạt:
“Cho anh xem.”

Phó Quân Thâm đang nghịch tóc cô, ngẩng lên:
“?”

“Người đàn ông đẹp trai mà anh muốn ngắm.”

“……”

Không khí lập tức im lặng.

“Tôi chỉ là bệnh nhân của Doanh tiểu thư.” Thương Diệu Chi vội phá vỡ sự ngượng ngập, nghiêm túc nói, “Lần này chỉ đến để cảm ơn.”

Phó Quân Thâm buông lỏng tay, chợt bật cười:
“Hả?”

Doanh Tử Khâm quay lại tiếp tục xem cảnh quay.

“Thương tiên sinh, không cần câu nệ.” Phó Quân Thâm ngả người ra sau, cười nhạt. “Bạn nhỏ của tôi nói đúng, tôi đến đây chỉ để ngắm nam minh tinh thôi.”

“Vinh hạnh cho tôi.” Thương Diệu Chi khẽ gật, rồi chỉ sang bên phải:
“Tôi đang quay phim bên kia. Nếu hai vị có hứng thú, có thể đến xem. Giờ xin phép không quấy rầy nữa.”

Nói xong, anh lịch sự cảm ơn rồi rời đi.

Đêm xuống.

Đèn đuốc sáng trưng, dòng người tấp nập.

Tối nay ở Hoành Điếm có một buổi biểu diễn, còn mời thêm vài minh tinh trẻ đang nổi để tăng sức hút. Không ít du khách kéo đến mua vé.

Doanh Tử Khâm vốn không hứng thú, chỉ ghé hậu trường tham quan rồi định ra về, lướt diễn đàn NOK để tìm nhiệm vụ treo thưởng.

Tám giờ, Phó Quân Thâm tất nhiên không yên tâm để cô một mình. Anh đứng chờ ngoài cửa.

Khi thấy cô bước ra, anh khẽ gật đầu:
“Yểu Yểu, đi thôi.”

Hai người vừa đi được vài bước, bên phải bỗng ồn ào.

Một nhân viên hét lớn:
“Trang phục vũ đạo đâu?! Ai lấy mất rương quần áo rồi?!”

“Làm sao bây giờ? Họ sắp lên diễn, không có đồ thì sao biểu diễn được?”

“Kiểm tra hậu trường đi! Nhanh lên, chỉ còn năm phút nữa thôi!”

Cả đội hậu trường rối loạn, cuống cuồng tìm kiếm. Người thì nhiều, chỗ thì rộng, chẳng ai biết bắt đầu từ đâu.

Mãi đến khi lãnh đạo xuống quát lớn:
“Đồ ngốc! Mau kiểm tra camera giám sát! Rương quần áo rõ ràng đặt ở hậu trường, chẳng lẽ tự nhiên bay mất à?”

Cuối cùng, có nhân viên chạy đi lấy băng giám sát.

Phó Quân Thâm liếc sang, nhàn nhạt nói:
“Không phải công ty của Nhiếp Triều.”

Ý là… chuyện này không liên quan, khỏi bận tâm.

Nhưng Doanh Tử Khâm đã dừng lại.

Ánh mắt phượng quét nhẹ qua, lạnh lẽo.

“Yểu Yểu?” Phó Quân Thâm cũng dừng theo.

Đúng lúc đó, nhân viên hậu trường hét lên:

“Có rồi! Camera ghi lại rồi!”

Một người khác ôm laptop chạy ra, chiếu lại đoạn video.

Xem xong, cậu ngẩng đầu tìm quanh đám đông.

Tổ trưởng hậu trường vội nhào tới:
“Sao rồi? Tra được chưa? Ai lấy rương đồ đi?”

“Tra được rồi.” Nhân viên quay người, chỉ thẳng vào một cô gái, dõng dạc:
“Chính vị tiểu thư này, cô ta là người cuối cùng rời khỏi phòng chứa đồ.”

Hết Chương 131: Điểm tuyệt đối, các thầy cô kinh ngạc.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page