Thật Hay Giả Vậy?

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Khi phân cảnh kết thúc.

 

Tôi khoác trên mình bộ y phục đỏ rực, giết sạch những kẻ cản đường, lảo đảo chạy đến trước mặt Giang Tử Nặc, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài.

 

Siết chặt lấy thân thể người đã hy sinh vì thiên hạ, mặc kệ lời ngăn cản của Tống Mộ Bạch.

 

Tôi tự vẫn.

 

Sau khi đoạn phim kết thúc, bình luận trực tuyến đột nhiên rơi vào trạng thái im lặng trong chốc lát.

 

Rồi—

 

【Có ai cảm thấy, thực ra diễn xuất của Khương Nhan Khê… cũng khá ổn không?】

 

【Không ngờ cô ta có thể bắt kịp nhịp diễn của ảnh đế và Giang Tử Nặc đấy, mà sao cảm giác CP của cô ta với Giang Tử Nặc mạnh thế này? Đúng đỉnh cao của BE mỹ học!】

 

【Giọt nước mắt cuối cùng của cô ta rơi xuống mặt Giang Tử Nặc, thật sự quá đỉnh, vừa đẹp vừa đau thương, huhu tôi suýt khóc chết mất!】

 

【Tại sao? Tại sao hai người họ không đến được với nhau?! Đạo diễn đâu? Biên kịch đâu? Mau quay lại đi, tôi muốn xem hai người họ bên nhau!】

 

【Cô bé “chìm nghỉm” nhà tôi cuối cùng cũng sắp nổi tiếng rồi sao?】

 

Tối hôm đó, phân cảnh này lên thẳng bảy tám hot search.

 

Nhóm tôi hiển nhiên trở thành đội đứng đầu, còn tôi thì không bị loại.

 

Dù chỉ là một phân cảnh ngắn, nhưng phản ứng trên mạng gần như toàn là lời khen, những bình luận tiêu cực trước đó bị nhấn chìm tận đáy.

 

Lần đầu tiên tôi cảm nhận được — hình như mình thực sự đã hot rồi!

 

Giang Tử Nặc vui mừng chạy đến, ôm chặt lấy tôi: “Nhan Khê!”

 

Tôi cũng ôm cô ấy thật chặt.

 

Có người đã quay lại khoảnh khắc này đăng lên mạng, khiến lượng fan CP của chúng tôi tăng vọt, thậm chí còn vượt xa số fan CP của cô ấy và Tống Mộ Bạch.

 

À, mà Tống Mộ Bạch đâu rồi?

 

Tôi quay đầu nhìn lại, thấy anh vẫn đứng ngay phía sau.

 

Anh dựa người lười biếng, nhét tay vào túi, nở nụ cười nhàn nhạt, cố tình tạo dáng phong độ.

 

Ở góc máy không quay đến, anh lặng lẽ mấp máy môi: Anh cũng muốn ôm!

 

Tôi không do dự, lập tức lao tới ôm chặt lấy anh.

 

Trong hơi thở tràn ngập mùi hương thanh lạnh từ người anh, vô cùng dễ chịu và khiến tôi an tâm.

 

Tôi nheo mắt, kiễng chân ghé sát tai anh, khẽ cười tinh quái: “Đồ kiêu ngạo miệng cứng!”

 

Anh chớp mắt, rõ ràng là đã nghe thấy, nhưng chẳng phản bác gì, xem như ngầm thừa nhận.

 

Mấy nhân viên hậu trường chứng kiến cảnh này đều há hốc mồm ngạc nhiên.

 

Lúc này, tôi mới chịu buông tay.

 

16.

 

Cuối cùng cũng kết thúc buổi công diễn, tôi tranh thủ về nhà, nằm lười trên giường thoải mái lướt weibo.

 

Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa.

 

Khu chung cư này có hệ thống bảo vệ và độ riêng tư cực kỳ tốt, người ngoài không thể tự tiện vào được.

 

Đêm khuya thế này còn không ngủ, dùng ngón chân nghĩ cũng biết là ai rồi!

 

Mở cửa ra, quả nhiên không sai.

 

Tôi khoanh tay đứng chặn ngay cửa: “Tống Mộ Bạch, giữa đêm không ngủ, mặc áo choàng tắm đứng gõ cửa phòng em làm gì?”

 

Anh tránh nặng tìm nhẹ: “Khê Khê, lần trước em xóa dấu vân tay của anh rồi, anh chỉ có thể gõ cửa thôi mà.”

 

Tôi nhướng mày: “Em hỏi chuyện đó à?”

 

Anh đứng đó với mái tóc còn ướt rối tung, chớp chớp mắt giả vờ tội nghiệp: “Khê Khê, bên ngoài lạnh lắm.”

 

Vừa nói, vừa tìm cách chen qua người tôi để vào nhà.

 

Tôi đang có tâm trạng tốt, không muốn so đo chuyện trước đó với anh, rộng lượng cho vào.

 

“Đi sấy tóc cho khô.”

 

Chưa cần tôi nói thêm, anh đã quen cửa quen nẻo tìm ngay được máy sấy tóc.

 

Tôi tặc lưỡi, đúng là không hề khách sáo.

 

Kết quả là—

 

Trong thời gian tôi dưỡng da, người nào đó đã chui vào giường tôi từ lúc nào không hay.

 

Tôi tựa vào tường, nhìn anh đầy ẩn ý: “Tống Mộ Bạch, anh làm gì đấy?”

 

Anh ngoan ngoãn đắp chăn, chỉ để lộ đôi tay ra ngoài.

 

Trả lời cực kỳ nghiêm túc, nhưng giọng nói lại có chút dụ dỗ chết người: “Khê Khê, anh đang sưởi ấm giường giúp em.”

 

“Xong chưa?”

 

“Xong rồi.”

 

Giọng điệu anh đầy mập mờ, dang tay ra đòi ôm, y hệt một chú chó lớn.

 

Vừa đáng yêu lại vừa bám người.

 

Tôi tắt đèn, nhảy lên giường.

 

Trong bóng tối, tôi sờ soạng tìm kiếm khuôn mặt ai đó, đầu ngón tay chạm đến môi anh, nhưng rồi lại nghiêm túc đặt một nụ hôn lên trán anh.

 

Chỉ nghe thấy một tiếng thầm thì bất mãn: “Hôn nhầm rồi.”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page