Thật Hay Giả Vậy?

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Trong lòng không nhịn được mà cảm thán, cơ bụng này… cấn đau người ta đấy!

 

Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng, cả người nóng ran.

 

Tên này còn liên tục cựa quậy!

 

Cuối cùng tôi tức đến phát điên, hét lên: “Tống Mộ Bạch!”

 

Lúc này anh mới ngoan ngoãn nằm yên.

 

Không biết từ lúc nào, điện thoại đã bị ngắt, mà anh thì bị tôi đè dưới thân, không thể cử động, vậy mà vẫn còn tâm trí để trêu đùa.

 

Đôi mắt anh sáng rực, giọng điệu vừa tự mãn vừa đắc ý, lời nói ra khiến người ta muốn đấm cho một phát: “Khê Khê, anh chuẩn bị xong rồi, em cứ thoải mái muốn làm gì thì làm đi!”

 

5.

 

Tôi hừ lạnh một tiếng, không tức giận mà ngược lại còn cười, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt anh: “Muốn em muốn làm gì thì làm sao?”

 

Anh nhướng mày, thậm chí còn có chút mong chờ: “Đúng, cứ thoải mái làm điều em muốn!”

 

Tôi chống tay lên cơ bụng anh, nhấc chân lên một chút, từ từ nghiêng người về phía trước, từng chữ từng chữ chậm rãi cất lên: “Vậy thì… em sẽ làm điều em muốn thật đấy.”

 

Tống Mộ Bạch bị nụ cười bên môi tôi thu hút sự chú ý, hoàn toàn không nhận ra nụ cười này chẳng hề chạm đến đáy mắt.

 

Bàn tay tôi lặng lẽ rút lui, tiến sâu hơn vào một vị trí khác.

 

Nhân lúc anh không để ý, tôi ra tay một cách nhanh, gọn, chuẩn xác.

 

Tống Mộ Bạch lập tức hét lên thảm thiết: “A——

 

“Đau đau đau đau đau——”

 

Nhìn thấy đôi mắt anh ngay lập tức long lanh nước, tôi không nhịn được mà bật cười.

 

Lần này anh thật sự tủi thân rồi, đến cả khóe mắt cũng đỏ ửng.

 

“Khê Khê, sao em có thể làm vậy với anh?”

 

Tôi khoanh tay trước ngực, giả vờ lạnh lùng, nhưng sự đắc ý vẫn lộ rõ: “Sao thế? Không phải chính anh bảo em cứ làm điều mình muốn à?”

 

Anh thật sự ấm ức: “Nhưng em cũng không thể——”

 

Tôi bóp nhẹ hai bên má anh, cảm giác vẫn mềm mịn như trước, tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên.

 

“Không thể cái gì? Không thể nhéo đùi trong của anh à?”

 

Tống Mộ Bạch rõ ràng vẫn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh vừa rồi, nghe thấy chữ “nhéo”, còn vô thức co rúm lại.

 

Anh bĩu môi, trông ngoài ý muốn lại có chút đáng yêu.

 

Sau đó, anh vươn đôi tay thon dài, đặt chặt lên eo tôi.

 

Nhân lúc mắt còn ngấn nước, anh chăm chú nhìn tôi không rời: “Khê Khê, anh đã bị em bắt nạt đến mức này rồi.

 

“Em tha thứ cho anh đi mà.”

 

Nói thật, với gương mặt này của anh, làm biểu cảm như thế, nói những lời như vậy…

 

Quả thực rất dễ khiến người khác bị mê hoặc.

 

Nhưng tiếc là, chị đây từng trải sóng to gió lớn, hồi nhỏ còn từng thấy anh không mảnh vải che thân.

 

Nên chị chỉ bị cám dỗ một chút thôi, sau đó lập tức bừng tỉnh.

 

Tôi nghiêm túc tuyên bố: “Không đời nào!”

 

6.

 

Dưới sự “cưỡng chế” của tôi, cuối cùng Tống Mộ Bạch cũng chịu đồng ý tạm thời không công khai mối quan hệ của chúng tôi.

 

Nhưng vẫn còn phải đối phó với cửa ải của chị Trần.

 

Hơn nữa, bây giờ chị ấy đã biết chuyện giữa tôi và Tống Mộ Bạch, xem ra lần này không dễ qua cửa rồi.

 

Còn chưa kịp nghĩ ra lý do để giải thích, điện thoại của chị Trần đã gọi tới trước.

 

Tôi chưa bao giờ nghe giọng chị ấy kích động đến vậy: “Khê Khê, em sắp nổi rồi!”

 

Tôi bất đắc dĩ trả lời: “Chị ơi, dựa vào Tống Mộ Bạch thì có nổi cũng chỉ là nổi theo kiểu bị ghét thôi.”

 

“Không phải! Là chương trình tạp kỹ cấp S+ mới ra mắt 《Diễn Xuất 101》, đạo diễn từng xem một vai phụ em đóng trước đây, cảm thấy em có năng khiếu nên muốn mời em tham gia!”

 

Mắt tôi lập tức sáng lên: “Thật không?”

 

Chị Trần chắc chắn: “Thật!”

 

“Không phải vì hôm nay em lỡ bấm like weibo của Tống Mộ Bạch chứ?”

 

“Không phải! Nhưng mà… khoan đã, rốt cuộc em với Tống Mộ Bạch là thế nào?”

 

Tôi chột dạ nói: “À… tóm lại, chỉ là một sự cố, chị Trần tin em đi, giữa em và anh ấy bây giờ chẳng còn chút liên quan nào nữa!”

 

“Nhưng—”

 

Tôi vội cắt ngang, quyết tâm thể hiện thái độ: “Chị cứ tin em thêm một lần nữa, em nhất định sẽ cố gắng làm việc, nổi tiếng, để chị có thể sống những ngày sung sướng!”

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page