Trong cơn giận dữ, tôi liền tức giận thêm một chút nữa.
May mà, may mà không ai biết tôi là bạn gái anh.
Chứ với cái kiểu “trà xanh” này của anh, nếu để người khác biết tôi là bạn gái anh, chắc chắn tôi sẽ bị chửi đến chết.
Tôi ôm ngực, cảm thán một hồi, may mà năm đó không để anh công khai.
Lúc đang uống nước, tôi chợt phát hiện – ơ, ai vừa bấm like vậy?
Vừa nãy… hình như chưa có…
Không lẽ— Là mình lỡ tay bấm à?
Tôi nín thở, trong lòng thấp thỏm, cầu nguyện rằng đó không phải là tài khoản chính của mình.
Tay run run quay lại, mở trang cá nhân ra kiểm tra.
Chết tiệt, đúng là tài khoản chính thật!
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất trong đời, lập tức quay lại, hủy like ngay tức khắc.
Chắc không ai phát hiện ra đâu nhỉ? Nhất định là không ai thấy đâu!
Mình chỉ là một nghệ sĩ vô danh, chắc chẳng ai để ý đâu!
Dù có người hỏi, cũng có thể nói là lỡ tay thôi!
Đáng tiếc, sự thật là, dù có vô danh đến đâu, chỉ cần dính dáng đến ảnh đế, cũng sẽ bị đào ra ngay.
#Khương Nhan Khê bấm like bài weibo chia tay của ảnh đế#
#Khương Nhan Khê ké fame#
#Khương Nhan Khê phát điên vì muốn nổi tiếng#
Weibo của tôi chưa bao giờ có nhiều bình luận đến vậy, gần như toàn bộ đều là fan của Tống Mộ Bạch.
【Một nghệ sĩ vô danh như này mà cũng dám bám lấy ảnh đế nhà tôi, muốn nổi tiếng đến phát điên rồi à?】
【Đoán xem lát nữa có phải sẽ công khai thanh minh do lỡ tay bấm like không, sau đó lại lợi dụng chuyện này để tạo nhiệt, thật sự không biết xấu hổ!】
【Khương Nhan Khê cút khỏi giới giải trí đi!】
Chỉ có lác đác vài bình luận khác bị chìm nghỉm giữa những lời bênh vực ảnh đế.
【Lẽ nào đây chính là chị dâu thật?】
May mà tâm lý tôi vững, bị mắng cũng chẳng mảy may quan tâm.
Quản lý của tôi, chị Trần, gọi điện tới, giọng điệu tức tối như sắt không rèn thành thép.
“Khương Nhan Khê, em thực sự không muốn lăn lộn trong giới nữa đúng không?”
“Bám ai không bám, lại đi bám lấy Tống Mộ Bạch?”
“Với độ nổi tiếng của em, chỉ cần một phút thôi là bị chửi đến mất xác đấy biết không?”
Bị chị Trần mắng phủ đầu một trận, tôi vội vàng nhẹ giọng trấn an: “Chị ơi, chị đừng giận, cùng lắm thì em rời khỏi giới giải trí, về nhà thừa kế gia sản thôi mà.”
Cách một khoảng mười mét cũng có thể nghe thấy tiếng gầm lên trong điện thoại.
“Gia sản cái con khỉ! Nếu cô có gia sản thì tài nguyên còn bị bóp nghẹt thế này à? Làm gì có chuyện chìm nghỉm đến mức này?”
“Khương Nhan Khê, cô định chọc tức tôi đến chết à?”
Chị Trần vẫn tiếp tục mắng, tôi chẳng có cơ hội chen vào.
Đang vô cùng chán nản mà gãi gãi móng tay, đột nhiên, điện thoại trong tay tôi bị giật mất.
Tôi quay đầu lại, thế mà lại thấy Tống Mộ Bạch!
Anh cầm điện thoại của tôi, phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của tôi, mở miệng nói: “Chào chị.”
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, ngay giây tiếp theo, tôi cảm giác màng nhĩ của mình như sắp nổ tung.
“Khương Nhan Khê! Cô còn dám giấu đàn ông trong nhà hả?”
Tôi vội vã muốn giật lại điện thoại, nhưng Tống Mộ Bạch đã nhanh chân né qua, còn chạy vòng quanh bàn trốn.
Tôi căn bản không bắt được anh.
Anh còn khiêu khích tôi!
Nhếch môi, không phát ra tiếng mà nói một câu “Lại đây đi”.
Vừa trốn tôi, anh vừa tiếp tục nói chuyện với chị Trần.
“À, tôi là Tống Mộ Bạch.”
Tôi tức giận gào lên: “Anh không phải!”
“Thật đấy, tôi là bạn trai của Khê Khê.”
“Bạn trai cũ!”
Có lẽ chị Trần đã bị chúng tôi làm cho mơ hồ, một lúc lâu sau mới hỏi lại: “Cậu… thật sự là Tống Mộ Bạch?”
Anh dứt khoát trả lời: “Chính xác!”
Chị Trần còn do dự: “Hai người… thật sự là vậy sao?”
“Đúng thế!”
Nhân lúc Tống Mộ Bạch còn đang tập trung vào cuộc gọi, tôi lập tức lao lên.
Túm lấy cổ áo anh, mạnh mẽ ấn xuống ghế sofa, ngồi lên người anh, cuối cùng cũng khống chế được.
Chết tiệt, cơ bắp của anh rắn chắc thật!
You cannot copy content of this page
Bình luận