Ảnh đế bất ngờ đăng bài hỏi: 【Chia tay rồi thì còn có thể hôn nhau không?】
Cư dân mạng bình luận sắc bén: 【Gợi ý là có thể, vì là chia tay chứ không phải chia miệng.】
Nửa tiếng sau…
Ảnh đế bình luận bên dưới: 【Hu hu hu, thử rồi, bị tát một cái, bây giờ mặt vẫn còn sưng.】
Cư dân mạng: 【Thật hay giả vậy, anh giai?】
Ảnh đế Tống Mộ Bạch từ lâu đã đăng weibo, thừa nhận rằng mình có bạn gái.
Thế nhưng, mặc cho cư dân mạng lục tung tìm kiếm hàng nghìn lần.
Từ nữ diễn viên cùng đoàn, khách mời nữ trong các chương trình tạp kỹ, cho đến nhân viên trong ekip.
Vẫn không ai xác định được rốt cuộc bạn gái của Tống Mộ Bạch là ai.
Tại sao lại như vậy?
Bởi vì bạn gái của anh ấy chính là tôi — Khương Nhan Khê.
Không chỉ là một nghệ sĩ vô danh, mà còn chưa từng hợp tác với ảnh đế, thậm chí ngay cả chung một khung hình cũng không có.
Chả trách cư dân mạng không tìm ra.
Ai mà đoán được chứ?
Tôi và Tống Mộ Bạch là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Cùng hoạt động trong giới giải trí, một người nổi đình nổi đám, một người chìm nghỉm không ai hay biết.
Vì muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng, tôi nhất quyết không cho anh công khai chuyện tình cảm.
Nhưng tôi không ngờ, anh lại không biết xấu hổ!
Bề ngoài thì đồng ý không công khai, nhưng sau lưng lại len lén dùng tài khoản phụ viết fanfic về chuyện yêu đương của chúng tôi!
Đã thế còn đăng lên cho cư dân mạng xem, bị mắng rồi lại quay về than thở với tôi vì cãi không lại.
Không thể nhịn thêm được nữa.
Trong cơn tức giận, tôi lập tức đề nghị chia tay, dứt khoát quay lưng rời đi.
Tôi thực sự cảm thấy, da mặt của Tống Mộ Bạch đã dày đến một trình độ nhất định.
Vừa mới chuyển về căn hộ bên cạnh, chỉ chợp mắt có hai phút, liền bị mấy sợi tóc lòa xòa trước trán anh chọc cho tỉnh giấc.
Khốn thật, cái tên này! Còn dám lén hôn tôi!
Có chút danh tiếng thì cao ngạo, dám lén hôn tôi thì là muốn mất mạng!
Tôi giơ tay tát thẳng vào mặt anh.
“Tống Mộ Bạch! Anh còn biết liêm sỉ không? Chia tay rồi mà còn dám lén hôn tôi!”
Tống Mộ Bạch ôm mặt, trông y hệt một nàng dâu nhỏ bị ấm ức.
“Khê Khê, chúng ta đừng chia tay nữa có được không?”
“Lần sau anh sẽ không đăng lên nữa! Cũng sẽ không cãi nhau với cư dân mạng nữa!”
Anh mím môi, nước mắt như sắp rơi nhưng lại cố nhịn, trông tội nghiệp vô cùng.
Người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ mềm lòng an ủi.
Nhưng tôi thì khác, tôi lớn lên cùng với anh, còn hiểu anh hơn chính mình.
“Tống Mộ Bạch, trong bụng anh có mấy cái mưu mô, cả hai chúng ta đều rõ, đừng có diễn trò với em.”
Tôi bóp cằm anh, ghé sát lại, truy hỏi: “Không đăng lên, không cãi nhau với cư dân mạng, vậy tức là, vẫn sẽ viết tiếp fanfic của anh chứ gì?”
Dù đã bị vạch trần, anh vẫn không hề chột dạ, thu lại vẻ mặt đáng thương, ôm chặt lấy tay tôi không chịu buông.
“Khê Khê—”
Tôi tốn bao nhiêu sức lực mới rút được tay ra, liếc anh một cái, giọng lạnh như băng: “Đưa chìa khóa căn hộ của em ra đây.”
Tống Mộ Bạch níu lấy tay áo tôi, còn cọ tới cọ lui như một con cún nhỏ.
Thấy tôi mặc kệ, anh bất đắc dĩ hít sâu một hơi, như thể đã lấy hết can đảm, rồi nghiêm túc nói: “Khê Khê, anh đã lưu dấu vân tay vào hệ thống, anh dùng vân tay để vào.”
Nói xong, anh bất ngờ ghé sát lại, đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Thậm chí còn cười gian xảo một cái, rồi lập tức bỏ chạy khỏi hiện trường.
Tôi sững người trong thoáng chốc, sau khi hoàn hồn lại thì hét lên: “Tống Mộ Bạch, anh không biết xấu hổ à!”
Tôi đang chuẩn bị mắng Tống Mộ Bạch ba trăm câu dưới bài đăng của anh. thì phát hiện ra bài weibo và bình luận mới của anh.
Không phải chứ, tên này đúng là nước đổ đầu vịt à?
Nói thật nhé, cái tát lúc nãy tôi còn chưa dùng lực, làm sao mà có thể khiến mặt anh sưng được?
Đùa kiểu gì vậy!
Anh đang bôi nhọ tôi ở ngoài kia à!
You cannot copy content of this page
Bình luận