Thập Niên 70: Lấy Chồng Quân Nhân Vô Sinh, Vợ Quân Nhân Đẻ Lia Lịa Được Cưng Chiều Hết Mực

Chương 1

Chương trước

Chương sau

“Cố Oản Oản, mày vừa ngu vừa ngốc lại không có não, đồ tiểu thư yếu đuối vô dụng, hôm nay mày chết chắc rồi!”

“Mày có muốn biết cha mẹ, anh chị mày chết thế nào không? Bọn tao chỉ giở chút mánh khóe vào chiếc xe, cả xe lao thẳng xuống vực, nát bét không còn nhận ra, thảm không kể xiết.”

“Mày đừng khóc, vì mày sắp được đoàn tụ với họ rồi. Chỉ có mày chết, cha tao mới có thể danh chính ngôn thuận thừa kế tài sản nhà mày, còn tao dĩ nhiên sẽ có được vị hôn phu Hạ Ôn Ngôn của mày.”

Người nói chính là chị họ Cố Nhã Nhu của Cố Oản Oản, con gái của chú hai Cố Hoài Đức. Thực ra Cố Hoài Đức không phải con ruột nhà họ Cố, mà là con trai của bạn bè được ông bà nội nhận nuôi. Ai ngờ Cố Hoài Đức vong ân bội nghĩa, vì gia sản mà mưu tài hại mệnh.

Cố Oản Oản nắm chặt tay, lòng dâng trào nỗi căm phẫn và tuyệt vọng vô bờ. Trước mắt ngoài Cố Nhã Nhu còn có mười tên vệ sĩ áo đen đứng sau lưng cô ta. Dù là ai trong số đó, cô cũng không đánh lại. Lẽ nào phải bỏ mạng ở đây sao?

 

Sớm biết thế này, đáng lẽ nên theo anh trai học vài thế võ tự vệ, cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh mặc người đánh đập thế này.

“Vĩnh biệt, Cố Oản Oản.”

Dứt lời, “pằng pằng” mấy tiếng, Cố Nhã Nhu bắn mấy phát súng về phía Cố Oản Oản.

Bất thình lình, một bóng người lao ra trước mặt, che chắn toàn bộ đạn cho Cố Oản Oản.

“Mau chạy đi, đừng quay đầu lại, tôi cầm chân bọn chúng.”

“Sau này… phải sống cho thật tốt…”

Khi Cố Oản Oản nhìn rõ gương mặt tuấn tú của người đàn ông, nước mắt bỗng vỡ òa: “Phó Cảnh Sâm, tôi…”

Chưa kịp nói thêm lời nào, cô đã bị Phó Cảnh Sâm đẩy ra xa, liều mạng chạy về phía rừng sâu. Việc cấp bách là tìm người cứu Phó Cảnh Sâm, nhưng chẳng chạy được bao lâu thì bị đám vệ sĩ do Cố Nhã Nhu bố trí mai phục phía trước tóm gọn.

 

Cố Nhã Nhu liếc xéo Cố Oản Oản, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ: “Mày đúng là đồ sao chổi, hại chết cha mẹ anh chị mày, ngay cả kẻ thù của mày là Phó Cảnh Sâm cũng bị mày hại đến mức ném xuống biển cho cá mập ăn. Thằng họ Phó đó cũng nặng tình với mày thật, hắn vì mày mà chết, mày nên lấy thân báo đáp, chết cùng ngày cùng tháng, cùng hắn làm cặp vợ chồng ma, cho có bạn trên đường xuống hoàng tuyền.”

Cố Nhã Nhu liếc xéo Cố Oản Oản, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ: “Mày đúng là đồ sao chổi, hại chết cha mẹ anh chị mày, ngay cả kẻ thù của mày là Phó Cảnh Sâm cũng bị mày hại đến mức ném xuống biển cho cá mập ăn. Thằng họ Phó đó cũng nặng tình với mày thật, hắn vì mày mà chết, mày nên lấy thân báo đáp, chết cùng ngày cùng tháng, cùng hắn làm cặp vợ chồng ma, cho có bạn trên đường xuống hoàng tuyền.”

 

Cố Oản Oản bị chôn dưới đất không hề chết ngạt. Cô đã xuyên không đến mấy vị diện khác, như vị diện tu tiên, vị diện tận thế… Cho đến khi cô mở mắt lần nữa, quay lại đúng khoảnh khắc bị chôn sống.
Cố Nhã Nhu rời đi được nửa giờ, vẫn lệnh cho vệ sĩ ở lại canh chừng, đề phòng bất trắc.
Lúc này, một trận đất rung núi chuyển truyền đến, Cố Oản Oản lập tức phá đất chui lên.
“Người hay ma? Sao mày có thể không chết?” Tên cầm đầu đám vệ sĩ sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng ra lệnh cho những tên khác ra tay.
Đôi mắt Cố Oản Oản như bùng lên ngọn lửa hừng hực. Chỉ một cú đấm nhẹ, cô đã đánh bay tên cầm đầu, khiến hắn văng mạnh vào gốc cây, sống chết không rõ.
Đám vệ sĩ thấy tình hình không ổn, quay đầu bỏ chạy. Rõ ràng vừa rồi còn là tiểu thư yếu đuối không chút sức tự vệ, sao chớp mắt đã biến thành nữ ma đầu điên cuồng thế này?
“Chạy đi đâu.” Cố Oản Oản vận dụng dị năng hệ Mộc, vô số dây leo quấn chặt lấy mười tên vệ sĩ.
Mặc cho bọn chúng giãy giụa thế nào cũng vô ích. “Tha mạng, tất cả đều do Nhã Nhu tiểu thư sai chúng tôi làm.”
Cố Oản Oản lạnh lùng liếc nhìn, tiện tay vung lên, mười mũi giáo băng đâm thẳng vào ngực bọn chúng.
Cô dùng dị năng hệ Mộc thúc đẩy hoa ăn thịt người dọn dẹp thi thể, gọn gàng sạch sẽ. Sau đó, cô lóe mình vào không gian. Thế ngoại đào nguyên ban đầu đã bị từng lớp sương mù dày đặc bao phủ, toàn bộ thiên tài địa bảo thu thập được ở giới tu tiên và các vị diện khác đều biến mất. Nhìn quanh chỉ còn lại một căn biệt thự, một nhà kho. Tiếc là thế giới này không có linh khí, tu vi giảm sút, may mà vẫn còn dị năng để dùng.
Ngay lập tức quay về thành phố, Cố Oản Oản đến thẳng công ty, bắt tay vào việc bán công ty và biệt thự. Nhà Cố Nhã Nhu muốn chiếm gia sản nhà họ Cố ư, mơ đi! Chắc giờ này bọn họ đang mơ mộng trở thành đại gia rồi.
Công ty do cha mẹ tay trắng gầy dựng không lớn, bán được một trăm triệu. Biệt thự bán được ba mươi triệu. Cộng thêm một giờ trước dùng không gian dọn sạch biệt thự và nhà Cố Nhã Nhu, bán hết trang sức, túi xách các loại, trong tay cô giờ có tổng cộng một trăm năm mươi triệu.
Trong lúc đó, luật sư Trần tìm đến, nói rằng Phó Cảnh Sâm trước khi gặp chuyện đã dặn dò, chuyển toàn bộ tài sản dưới tên anh cho cô, cũng không ít, được một trăm triệu.
Lòng Cố Oản Oản ngổn ngang trăm mối. Phó Cảnh Sâm vốn là thiếu gia nhà giàu, vì cha mẹ thiên vị thiếu gia giả mà bị đuổi ra khỏi nhà tay trắng.

Hết Chương 1.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page