Danh sách chương

Bác dâu cả sợ hãi trước vẻ điên dại đó, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chỉ tay vào mặt cô mắng:
“Con điên này! Mày dám rủa Phúc Hương của tao chết à! Sao mày không đi chết luôn đi! Kẻ đáng chết chính là mày!”
Mai Tô Tô vốn rất ít cười, nhưng lúc này, nụ cười kia lại vô cùng đáng sợ, vừa điên dại vừa bá đạo:
“Nó còn chưa chết à? Tốt lắm… chết thì hời cho nó quá.”
Cô nghiêng người, cúi sát vào mặt bác gái, lạnh đến rợn người:
“Về nói với Phúc Hương một câu… bảo nó sống cho tốt. Chết rồi thì… chẳng còn gì vui nữa đâu.
Giọng nói như vừa bò ra từ địa ngục, hệt như ác quỷ đến đòi mạng, làm bác dâu cả rùng mình.
Bà ta biết ngay con nhỏ này không phải người tốt.
“Mày rốt cuộc là thứ gì hả? Dám đẩy Phúc Hương nhà tao xuống vách núi, giờ còn dám gây sự nữa. Nếu Phúc Hương có chuyện gì, mày đừng hòng sống tiếp!”
Dù bà ta có gào lên nữa, với Mai Tô Tô mà nói, chẳng có chút tác dụng gì.
Cô chỉ mỉm cười trong lòng.
Cô đã sống lại, trở về đúng thời điểm này. Dù vẫn còn đói, nhưng cô có bà nội, có những người âm thầm thương yêu cô
Lần này, tuyệt đối không để con quái vật Phúc Hương lợi dụng cô nữa.
Nhớ lại kiếp trước, vì cơ thể đặc biệt, cô vô tình khơi dậy ác niệm trong lòng người, bị Phúc Hương lợi dụng, khiến tất cả ai không vừa ý đều gặp tai họa. Cô chỉ biết đứng nhìn, không làm gì được.
Rồi vì tự trách bản thân, sống cả đời trong trầm cảm. Phúc Hương và đám người kia còn đưa cô vào viện tâm thần, sợ cô báo thù, lại làm mù mắt cô.
Cô mất hết giá trị, bị dụ lên mái nhà, rồi nhảy xuống.
Lúc này hang xóm đang tụ tập bàn tán xôn xao. Lời lẽ độc ác của Mai Tô Tô vừa rồi khiến ai cũng rợn tóc gáy.
“Cháu à, đừng sợ, còn có bà mà. Bà tin cháu, chắc chắn không phải con đẩy Phúc Hương xuống, đúng không?”
Mai Lưu thị sợ cháu bị hoảng, vội vàng dỗ dành.
Nghe vậy, Mai Tô Tô bật cười. Kiếp trước cô có giải thích thế nào, cũng chẳng ai tin.
Mọi người thấy cô tỉnh lại trước, liền bảo chính cô đẩy Phúc Hương xuống.
Rõ ràng Phúc Hương vốn đang hôn mê, lại dụ cô lên núi, chửi cô là con quái vật nhỏ, muốn đẩy cô xuống vách núi.
Lúc bị phát hiện, Phúc Hương không kiểm soát được, túm luôn tà áo cô, cùng rơi xuống vách.
Nhờ biết bơi, Mai Tô Tô nhanh chóng nổi lên khỏi nước. Nhìn Phúc Hương bên cạnh, cô còn kéo con ả lên bờ, chờ người lớn tới cứu.
Nhưng vì đã quá mệt, cô lại ngất đi.
Khi tỉnh dậy, mọi thứ trong nhà bị họ cướp sạch, bà nội cũng bị thương, chẳng sống được bao lâu nữa.
Bây giờ nhìn thấy bà nội, Mai Tô Tô thề sẽ không để chuyện gì xảy ra nữa.
Cô núp trong vòng tay nhỏ bé của bà nội, liếc nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người bác dâu cả. Cô hất tóc, đối diện với đôi mắt căm hận muốn xé xác mình ra:
“Con nhỏ đáng ghét, may mà mày vẫn chưa chết, ít ra còn bán đổi chút gạo. Hôm nay bà đây sẽ lột da mày ra, đền mạng cho Phúc Hương nhà tao!”
Những câu từ độc ác ấy khiến dân làng đang tiếc thương cho Phúc Hương lập tức đổi ý.
Phải có lý do gì đó Mai Tô Tô mới đẩy Phúc Hương xuống vách núi, đúng không?
Cô bé mười lăm tuổi,chồng con còn chưa có.
Những năm này ăn còn chẳng đủ, nhưng Mai Tô Tô xinh đẹp thế này, dù đòi mười mấy cân gạo, đâu đó vẫn có người hào phóng
Vừa dứt lời, bà ta lập tức ôm miệng, không hiểu sao sau khi nhìn Mai Tô Tô,bà ta lại nói hết những suy nghĩ trong long mình ra
Mai Tô Tô cười khẩy. Dù đã trọng sinh, năng lực của cô vẫn không biến mất.
Cũng chẳng biết sau khi tỉnh lại, Phúc Hương có phải vẫn là cô gái may mắn trong mắt mọi người, thật ra lại là con bọ cạp độc ác không?
“Chính tôi đẩy cô ta xuống đấy, cô ta bảo bác dâu cả muốn bán quách tôi đi. Nếu nhà họ Mạnh biết chuyện nhà bà bán con gái đi, không biết có cho nó bước vào cổng không nhỉ?”
Rầm! Bác dâu cả như bị sét đánh trúng.
Đôi mắt phừng phừng lửa: “Có phải mày đi mách lẻo không? Vậy nên nhà họ Mạnh mới đối xử với Phúc Hương như thế?”
Nhớ đến mấy câu âm dương quái khí của mụ vợ nhà họ Mạnh gần đây, hóa ra là vì chuyện này.
Mai Tô Tô nhếch miệng cười lạnh: “Đúng vậy!”

Chỉ một chữ “đúng” thôi, cũng đủ khiến tiếng xấu “người phụ nữ ác độc” gắn chặt lên người cô.

Trước đây trong làng vốn đã đồn rằng, con gái út nhà họ Mai là đứa khắc cha khắc mẹ, mệnh mang sát khí, lòng dạ độc ác.

Nhưng từ trước đến nay, Mai Tô Tô lúc nào cũng rụt rè, ít nói, chẳng bao giờ dám đến gần người khác, nên lời đồn cũng chỉ dừng ở mức “nghe vậy thôi”, chẳng ai thật sự tin.

Giờ thì tận tai nghe cô nói rằng chính mình đẩy người ta xuống vực, lại còn độc ác phá hoại chuyện hôn nhân nhà người ta.

Đúng là… hơi quá đáng thật rồi.

Hết Chương 2: Sống lại 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page