Danh sách chương

Mọi chuyện xảy ra tuy đột ngột, nhưng lại hợp lý đến lạ.
Mai Tô Tô cảm nhận làn gió thổi từ dưới lên, cuốn bay mùi nước hoa nồng nặc khó chịu còn vương trên người cô.
Ngày này, cô đã từng nghĩ đến từ lâu – kể từ khi Phúc Hương phát hiện ra điểm đặc biệt trên người cô, cô ta bắt đầu từng bước bày mưu đưa cô rơi vào vũng bùn, không còn lối thoát.
Khoảnh khắc nhìn thấy cái chết của bà nội, khi thấy những người từng tỏ lòng tốt với mình lần lượt ra đi…
Cô không còn can đảm sống nữa, dù đã nỗ lực hết sức để bảo vệ họ.
Khi đầu chạm vào mặt đất, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu cô:
“Nếu có cơ hội làm lại…”
Mai Tô Tô bi thương nở nụ cười:
“Tôi nhất định sẽ trở thành người phụ nữ độc ác, không bao giờ để lương tâm ràng buộc nữa.
“Mấy người mau xem kìa, con chết tiệt đó tỉnh rồi! Trước đó chắc chắn là nó giả vờ!”
Một tiếng hét chói tai nổ ra bên tai, Mai Tô Tô đang định mở mắt suýt thủng màng nhĩ.
Cô vốn đã ghét những người hay nói nhiều.
Cô dồn sức đẩy hết tiếng ồn ào bên tai ra, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút.
“Ái chà, con nhỏ chết tiệt này, mày đúng là cái đồ tâm địa ác độc, vậy mà còn giả vờ ngủ, tao đánh chết con khốn nạn nhà mày.”
Người phụ nữ bị đẩy ra, tức giận muốn đứng dậy đánh trả, nhưng bị bà lão ngăn lại.
“Câm miệng, mày cút ra ngoài đi!”
Dù tức giận đến mức giọng hơi run lên, bà lão vẫn chỉ tay về phía cửa, hét to.
Người phụ nữ kia nghiến răng, chống tay lên hông rồi đi ra ngoài, định bụng lát nữa sẽ mách chồng tính sổ với lão già này.
Bình thường trông bà lão có vẻ yếu đuối, thế mà hôm nay lại dám hét thẳng mặt bà ta.
“Cháu à, cuối cùng cũng tỉnh rồi, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi!”
Giọng nói tràn đầy xúc động và vui mừng vang bên tai, khiến Mai Tô Tô hơi choáng váng.
Giọng nói này…
Quá quen thuộc.
Quá đỗi nhớ nhung.
Cô mở mắt, cuối cùng nhìn thấy người đang nói.
Đó là một gương mặt đen sạm, đầy nếp nhăn, mí mắt trùng xuống che đi ánh mắt hơi đục, đôi môi tái nhợt vì vui mừng nứt to, đã chảy ra vài giọt máu.
Hóa ra sau khi chết vẫn có thể gặp người thân.
“Bà nội?”
Mai Tô Tô vô thức gọi.
Gương mặt già nua như vỏ cây bỗng sống động hẳn lên, mọi nếp nhăn như bung ra:
“Đúng rồi——là bà nội, cháu à, là bà đây.”
Mai Tô Tô không tin vào mắt mình, cô chìa tay nắm lấy ngón tay già nua như vỏ cây của bà.
Cảm giác thô ráp đến mức có thể làm xước da, khiến Mai Tô Tô bỗng rơi lệ.
Những giọt nước mắt rơi xuống không ngừng.
“Cháu à, sao thế? Có đau không?
Là lỗi của bà nội, tại bà không có tài, để cháu gái phải chịu khổ.
Phúc Hương chưa tỉnh nên bác dâu cả mới tới gây sự. Cháu đừng sợ nhé, có bà đây rồi.”
Mai Lưu thị ôm Mai Tô Tô, nước mắt rơi không kìm được, đành lấy tay áo quay người lau đi.
Nghe thấy Phúc Hương, trong lòng Mai Tô Tô ngập tràn uất hận. Người gây ra cái chết của cô chính là Phúc Hương.
Trong đầu vẫn hiện lên những lời mắng chửi của cô ta.
Dưới sự kích thích của Phúc Hương, cuối cùng cô không chịu nổi,tự trách mình nhảy lầu tự sát.
Vậy mà bây giờ bà nội lại nói thế.
“Phúc Hương đâu rồi?”
Mai Tô Tô vùng dậy, quan sát xung quanh…
Một khuôn mặt đầy oán độc, nếu không có người kịp giữ lại, chắc bà ta đã lao lên mà xé nát mặt Mai Tô Tô rồi.
“Trả mạng lại cho Phúc Hương của tao đi, con khốn này! Sao mày vẫn sống sờ sờ, còn Phúc Hương của tao vẫn hôn mê bất tỉnh thế hả?”
Người phụ nữ gào lên, từng lời sắc nhọn như dao, độc ác đến tận xương tủy.
Nhìn người bác gái cả kia, Mai Tô Tô chợt nhận ra: hóa ra sau cú nhảy lầu, hình như có chuyện gì đó đang dần thay đổi.
Cô túm lấy tay bà nội, giọng run run:
“Bà ơi… con mấy tuổi rồi ạ?”
Mai Lưu thị chẳng hề suy nghĩ nhiều, dù sao gần đây cháu gái vẫn thường nói, mình phải nhanh lớn để đưa bà trốn khỏi cái nhà này.
“Nhóc con à, cháu đã mười lăm tuổi rồi, sắp đến tuổi trưởng thành.”
Chỉ khi trưởng thành, ngân hàng mới chịu giao lại số tiền cha mẹ cô để lại.
Mắt Mai Tô Tô trợn tròn, cô véo mạnh cánh tay mình một cái, đau đến mức hét lên:
“Aaah!”

Rồi cô bật cười. Cười to, cười điên dại. Nhưng nụ cười này chẳng hề vui vẻ — vừa rùng rợn vừa quyết tâm, là kiểu “tao trở lại rồi, lần này ai dám động vào tao?”
Nắm chặt cổ tay, cô bỗng hiểu ra:
Cô đã trở lại,
trở lại năm mười lăm tuổi, lúc chưa ai gọi cô là người phụ nữ độc ác.
“Phúc Hương— Phúc Hương— Phúc Hương!”

Cô gào lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào bác dâu cả:
“Nó… chết chưa?”

Hết Chương 1: Sống lại.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page