Sáng sớm, tôi đi thẳng ra sân vận động, nơi đông nam sinh nhất, dương khí mạnh nhất và ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Tôi nghĩ, xem thử con quỷ da người nào dám ra tay lột da tôi vào lúc này!
Nhưng không ngờ, vừa đến đúng 12 giờ trưa, bầu trời vốn nắng đẹp bỗng chốc bị mây đen che kín.
Chưa đầy vài phút, mưa lớn ập xuống.
Chỉ trong chớp mắt, sân vận động trống trơn, không còn một bóng người.
Chẳng lẽ ông trời cũng muốn tôi ch3t’ sao?
Tôi không thể đứng mãi dưới mưa, đành chạy vào phòng dụng cụ thể thao bên cạnh sân.
Dù thế nào, tôi nhất quyết không quay về ký túc xá.
Nhưng không ngờ phòng dụng cụ này lại là một tầng hầm nửa chìm dưới đất.
Để tránh ánh sáng làm hỏng dụng cụ, cửa sổ bị bịt kín hoàn toàn.
Tôi thật sự không nghĩ mình trốn đi trốn lại cuối cùng lại đến một nơi cực kỳ âm khí như thế.
Nhưng nghĩ kỹ lại, bên trong có rất nhiều dụng cụ thể thao đã được các nam sinh sử dụng, có lẽ cũng dính ít nhiều dương khí.
Tôi cố gắng tự an ủi mình.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ một căn phòng bên trong.
Tôi nhẹ nhàng bước lại gần, phát hiện đó là quản lý ký túc xá.
Bà ta đang chuẩn bị một chiếc bàn như bàn thờ, trên đó đặt tượng Quan Âm Bồ Tát.
Quản lý giải thích rằng sáng nay khi thắp nhang trong văn phòng, bà ta bị học sinh phát hiện và báo cáo.
Vì vậy, bà ta phải tạm thời di chuyển tượng Bồ Tát đến đây.
Tôi hỏi: “Có phải do quỷ da người báo cáo không?”
Quản lý lập tức lộ vẻ hoảng hốt, ra hiệu tôi nói nhỏ:
“Phía sau cháu có thứ gì đó đang bám theo.”
Vừa nói dứt lời, La Phân đẩy cửa bước vào.
Lòng tôi thoáng run rẩy, chẳng lẽ La Phân mới thực sự là quỷ da người?
Nhưng không ngờ La Phân chạy tới, đứng chắn trước tôi, quát lớn:
“Nếu bà dám động vào bạn cùng phòng của tôi, tôi nhất định sẽ nhờ sư phụ phong ấn bà một vạn năm!”
Tôi không ngờ La Phân lại hành động như vậy.
Lập tức, tôi càng thêm bối rối.
Ai ngờ quản lý đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt La Phân, vừa dập đầu vừa cầu xin:
“Thưa nương nương quỷ da người, xin hãy tha cho chúng tôi! Các nữ sinh trong ký túc xá sắp bị các người thay da hết rồi, tôi cũng là một người mẹ, tôi nhìn mà đau lòng. Nếu các người thực sự cần thay da, hãy lấy da của tôi đi!”
Cảnh này khiến tôi đứng hình.
Vô thức, tôi lùi một bước, đứng giữa hai người họ.
Chỉ cần một trong hai người họ là người tốt, tôi vẫn còn cơ hội xoay xở.
Nếu cả hai đều không phải, chỉ diễn kịch để lừa tôi, thì tôi đành cầu mong Lục Thanh Phong đến cứu.
Đúng lúc này, một tiếng sấm nổ vang trời.
Điện thoại của tôi đột nhiên reo, không phải cuộc gọi từ Lục Thanh Phong, mà là chuông báo thức tôi đã đặt.
12 giờ trưa, thời khắc dương khí mạnh nhất cũng là lúc âm khí vươn lên cực thịnh.
Chắc chắn họ sẽ ra tay vào lúc này.
Hai người bọn họ đồng loạt nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt sắc lạnh như thể có thể lao tới bất cứ lúc nào.
Ngay lập tức, tôi rút từ sau lưng ra một chiếc gương, chiếu thẳng vào quản lý ký túc xá.
Bà ta thét lên một tiếng kinh hoàng, hiện nguyên hình là một bộ xương đen nhầy nhụa không máu thịt, toàn thân chảy đầy dịch mủ.
Bà ta vùng vẫy, cố lao về phía tôi.
Tôi nhanh chóng rút thêm một chiếc gương khác từ sau lưng.
Hai chiếc gương cùng phát lực, bộ xương đen lập tức hóa thành một vũng nước mủ tanh hôi.
La Phân nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi:
“Làm sao cậu biết quản lý là quỷ da người?”
Tôi mỉm cười nói:
“Ban đầu, tôi cũng không phân biệt được rõ ai là quỷ da người. Nhưng tôi chợt nhận ra, mọi lời nói dụ dỗ của các người đều có thể đối chiếu lẫn nhau.
Chỉ duy nhất một điểm bất đồng: quản lý nói Lục Thanh Phong là quỷ da người, còn cậu thì nói anh ta là luyện hồn sư.
Điều này ít nhất chứng minh hai người không phải đồng bọn.
Sáng nay, khi tôi đến văn phòng của quản lý để thắp nhang cho Bồ Tát, tôi phát hiện trong lư hương có bốn que nhang đã cháy dở.
Lúc nhỏ, tôi từng nghe các cụ già kể rằng, khi thắp nhang cho thần Phật, người ta luôn thắp ba cây.
Nhưng nếu là thắp nhang cho quỷ, số lượng là bốn cây.
Hơn nữa, làn khói từ nhang không bay thẳng lên mà tản ra khắp nơi, chứng tỏ Bồ Tát không nhận hương.
Điều này khẳng định tượng Bồ Tát đó chưa được khai quang, chỉ là đồ trang trí để lừa người.
Và việc quản lý mỗi ngày thắp nhang thực ra là để “dâng hương” cho chính mình, dùng cơ thể con người để nuôi dưỡng bản thân.
You cannot copy content of this page
Bình luận