“Vậy tại sao trường không mời đạo sĩ đến bắt quỷ?”
“Trường học làm sao tin những chuyện này? Hơn nữa, xét về logic thì ở đây không có ai thực sự ch3t’ cả. Quỷ da người chỉ mặc da của một người rồi thay họ sống tiếp. Trường học không hề chịu tổn thất gì, sao lại tự chuốc phiền phức?”
“Vậy chẳng lẽ ngày nào tôi cũng phải sống trong lo sợ thế này?”
Quản lý xoa đầu tôi, trấn an:
“Chỉ cần vượt qua hôm nay là ổn. Quỷ da người chỉ có thời gian ba ngày để thay da. Nếu tối nay chúng không thành công, thì phải đợi chu kỳ tiếp theo, ít nhất là nửa năm. Khi đó, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”
Ánh mắt quản lý khi nói rất chân thành, khiến tôi khó mà nghi ngờ bà ta.
Rời khỏi văn phòng quản lý ký túc xá, tôi đi thẳng đến tìm Lục Thanh Phong.
Anh ta bị thương nên đang nghỉ ngơi trong một khách sạn, cánh tay quấn chặt băng gạc dày.
Tôi định mở miệng hỏi thăm, nhưng Lục Thanh Phong ngay lập tức ra hiệu bằng một tiếng “suỵt”, bảo tôi im lặng.
Sau đó, anh ta lấy ra vài lá bùa, dán lên cửa sổ.
“Quanh cô có thứ gì đó đang bám theo, nó luôn nghe lén chúng ta nói chuyện. Vì thế mọi kế hoạch của chúng ta đều bị lộ.”
Dán xong, anh ta nói: “Bây giờ có thể nói rồi.”
Tôi định giải thích rằng mình lo lắng cho an toàn của anh ta nên mới đến.
Nhưng khi anh ta vừa dán bùa, tôi rõ ràng thấy từ vết thương của anh ta bốc lên một làn khí đen, cùng với đó là mùi hôi kỳ lạ.
Dường như nhận ra sự nghi ngờ của tôi, Lục Thanh Phong châm một điếu thuốc, rít một hơi dài rồi phả khói lên cánh tay bị thương.
“Đây là do bị quỷ da người cào trúng, nhiễm độc tử thi. Nhưng không sao, tôi vẫn ổn.”
Anh ta tiếp tục nói các sư huynh đệ của anh tối nay mới tới được.
Nhưng quỷ da người sẽ không đợi đến tối.
Chúng có khả năng sẽ ra tay vào giữa trưa nay.
Tôi hỏi: “Chúng thậm chí còn sợ cả gương từng phơi nắng, làm sao dám hành động giữa ban ngày?”
Lục Thanh Phong giải thích:
“Âm cực thì sinh dương, chính ngọ lại là thời điểm dương khí mạnh nhất, nhưng cũng là lúc âm khí có thể lấn át trong khoảnh khắc. Chúng sẽ lợi dụng thời khắc này để hành động. Hơn nữa, chúng sẽ tìm cách dụ cô rời khỏi ký túc xá, đến một nơi âm u, lạnh lẽo. Cô phải nhớ kỹ, đừng đi đâu cả, nhất định phải ở trong ký túc xá và luôn đeo khăn voan đỏ.”
Anh ta nói thêm sẽ tiếp tục xuất hồn bảo vệ tôi như tối qua.
Tôi đề nghị anh ta trực tiếp đến ký túc xá để bảo vệ mình.
Nhưng Lục Thanh Phong lắc đầu, bảo rằng ký túc xá âm khí quá nặng.
Anh ta cần ở nơi dương khí cực thịnh để phát huy tối đa pháp lực.
Nếu không, cả tôi và anh ta đều có thể mất mạng.
Anh ta cũng gợi ý tôi có thể đi theo anh để đảm bảo an toàn.
Nghe vậy, lòng tôi thoáng hoảng hốt.
Nếu anh ta chính là quỷ da người thì sao?
Chẳng phải tôi tự đưa mình vào bẫy sao?
Huống hồ tôi và anh ta chỉ mới quen nhau qua mạng hai ngày, anh ta nhiệt tình giúp đỡ thế này, không khỏi khiến người ta nghi ngờ có ý đồ khác.
Vì vậy, tôi đổi giọng: “Đã đến mức này, tôi sẵn sàng làm mồi nhử để dụ quỷ da người ra, tiêu diệt tất cả, để không ai khác phải chịu nguy hiểm.”
Lục Thanh Phong không ngờ tôi lại can đảm đến vậy. Anh ta hứa chắc chắn sẽ không để quỷ da người làm hại tôi.
15
Rời khỏi chỗ Lục Thanh Phong chưa bao lâu, tôi nhận được cuộc gọi từ La Phân.
Cô ấy lo lắng tôi gặp chuyện gì bất trắc.
Tôi bịa ra rằng mình ra ngoài mua bữa sáng cho mọi người.
Sau đó, tôi mang đồ ăn về phòng.
La Phân chỉ bị thương nhẹ, không quá nghiêm trọng.
Cô ấy nói quỷ da người có lẽ đã biết cô ấy gọi viện trợ, nên khả năng cao chúng sẽ hành động vào trưa nay.
Tòa ký túc xá này chính là căn cứ của chúng, vì vậy chúng tôi nên tìm một nơi khác để lẩn trốn.
Chỉ cần cầm cự đến tối, khi sư phụ của cô ấy đến, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Lời của La Phân lại trùng khớp với dự đoán của Lục Thanh Phong về việc cần thay đổi địa điểm.
Nhưng tại sao lần nào Lục Thanh Phong cũng đoán chính xác như vậy?
Là do đạo thuật cao minh, hay anh ta đang thông đồng với quỷ da người để thao túng tôi?
Logic của tôi vốn đã rối, giờ lại càng loạn hơn.
Nhưng tôi nghĩ lại, nếu La Phân thực sự là quỷ da người và muốn đưa tôi đến nơi khác, cô ấy hoàn toàn có thể đánh ngất tôi và mang đi.
Không cần phải tốn công thương lượng.
Người mà tôi nghi ngờ ngay từ đầu, đến cuối cùng lại trở thành người đáng ngờ nhất.
16
Cuối cùng, tôi quyết định không nghe theo bất cứ ai mà chỉ nghe chính mình.
You cannot copy content of this page
Bình luận