Nói xong, cô ấy còn chìa móng tay ra cho tôi xem.
Mọi thứ đều được cô ấy giải thích một cách hoàn hảo không chê vào đâu được.
Đặc biệt là việc cô ấy bảo chuyện mua bưởi chỉ là trùng hợp.
Nếu cô ấy cố nghĩ ra một lý do hoàn hảo, tôi lại càng nghi ngờ.
Nhưng giờ đây tôi phải làm sao đây?
Làm thế nào để thoát khỏi tình huống này?
La Phân nói rằng cô ấy đã báo cho sư phụ của mình.
Khi sư phụ đến, rất dễ để chế ngự hai kẻ kia.
Cô ấy bảo tôi cứ yên tâm ngủ, vì quỷ da người cũng đã bị thương rồi.
12
Làm sao tôi có thể yên tâm được chứ?
Tôi thậm chí không dám nằm xuống, chỉ ngồi dựa vào tường.
Lúc này, Lục Thanh Phong nhắn tin cho tôi.
Anh ta nói vừa rồi đã xuất hồn để cứu tôi, nhưng bị bốn con quỷ da người đánh trọng thương.
Anh ta bảo tôi mau chóng tháo sợi dây đỏ quỷ trên tay xuống.
Nếu không có sợi dây đó, tối nay anh ta có thể dễ dàng khống chế cả bốn con quỷ.
Anh ta còn dặn tôi rằng quỷ da người rất giỏi dùng lời lẽ dụ dỗ, tuyệt đối đừng tin những gì chúng nói, nếu không tối nay tôi sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi nhìn La Phân và hai người bạn cùng phòng khác, họ đã ngủ say.
Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi bắt đầu phân tích logic trong tình huống này.
Điều rõ ràng nhất là La Phân và Lục Thanh Phong đều cho rằng quản lý ký túc xá là quỷ da người, và đều khẳng định sợi dây đỏ là dây đỏ quỷ.
Vậy thì quản lý ký túc xá chắc chắn có vấn đề.
Nhưng tôi nghĩ thêm, cả quản lý ký túc xá và La Phân đều nói khăn voan đỏ là lá cờ chiêu hồn.
Vậy thì Lục Thanh Phong cũng có vấn đề.
Còn Lục Thanh Phong và quản lý ký túc xá lại đều cho rằng La Phân là quỷ da người, dùng móng tay dài đâm vào thiên linh cái của tôi.
Vậy thì La Phân cũng có vấn đề.
Bà người họ liên tục chỉ trích lẫn nhau.
Theo logic bình thường, cả ba đều có vấn đề.
Nhưng điều duy nhất tôi chắc chắn là họ không phải đồng bọn.
Nếu cả ba là một phe, thì đối phó với một kẻ yếu ớt như tôi, tôi đã ch3t’ từ lâu rồi.
Vậy nên, cơ hội duy nhất để tôi sống sót là chọn đúng người để tin tưởng.
Hiện tại, tình hình giữa họ đang ở thế cân bằng.
Chỉ cần tôi không làm bất cứ điều gì thay đổi trạng thái này, tôi sẽ tạm thời an toàn.
Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy an tâm hơn. Sống hay ch3t’, đành chờ đến ngày mai.
13
Trời vừa tờ mờ sáng, khi mọi người còn chưa thức dậy, tôi đã đi tìm quản lý ký túc xá.
Thay vì ngồi chờ ch3t’, tôi quyết định từng bước giải quyết từng người một.
Quản lý đang tập thể dục trước cửa ký túc xá.
Kỳ lạ là trên trán bà ấy dán một miếng băng cá nhân.
Quản lý giải thích rằng nửa đêm đi vệ sinh không cẩn thận đập đầu vào cửa.
Lý do này nghe rất gượng gạo, nhưng tôi cũng không có bằng chứng nào để chứng minh bà ta đã đến phòng tôi tối qua.
Sau đó, bà ta hỏi tôi tình hình tối qua thế nào.
Tôi giơ tay lên, nói rằng nhờ sợi dây bình an của Quan Âm Bồ Tát bảo vệ nên tôi mới an toàn.
Vì vậy, tôi muốn thắp nhang cảm tạ.
Quản lý mỉm cười, liên tục gật đầu đồng ý.
Đến văn phòng, quản lý mở ngăn tủ dưới ra, lấy một cái lư hương và một bó nhang.
Lư hương bên trong chứa đầy tro nhang, chứng tỏ bà ấy đã thắp nhang rất thường xuyên.
Điều này khiến lời của La Phân đêm qua sụp đổ một nửa.
Quản lý vừa bày lư hương, vừa giải thích trường học không khuyến khích mấy thứ này, nên bà phải giấu tượng Phật và lư hương đi.
Nói xong, bà ta đưa cho tôi ba cây nhang.
Tôi châm lửa, cắm nhang vào lư và dập đầu ba lần.
Điều kỳ lạ là dù cửa sổ và cửa chính đều đóng kín, nhưng khói nhang lại bay tứ tung.
Quản lý nói:
“Ký túc xá này quanh năm có quỷ da người ở, khí trường rất bất ổn.”
“Bồ Tát lớn thế này ở đây, mấy con quỷ da người còn dám làm loạn sao?”
“Chính vì vậy, chúng mới hợp sức từ trong ra ngoài, dùng lá cờ chiêu hồn để dẫn hồn phách của cháu đi trước. Sinh mạng thể xác, Phật Bồ Tát không cảm nhận được.”
Nghe vậy, tôi thấy lời bà ta cũng có lý. Sau đó tôi hỏi:
“Vậy ký túc xá này rốt cuộc có bao nhiêu quỷ da người?”
Quản lý lập tức hoảng sợ:
“Không thể nói bậy! Chúng không để mắt đến tấm da già của dì, nhưng sẽ gi3t’ ch3t’ dì đấy.”
You cannot copy content of this page
Bình luận