Chương 2:
24/12/2024
Chương 3:
24/12/2024
Chương 4:
24/12/2024
Chương 5:
24/12/2024
Chương 1:
24/12/2024
Chương 6:
25/12/2024
Chương 7:
25/12/2024
Chương 8:
25/12/2024
Chương 9:
25/12/2024
Chương 10:
25/12/2024
Chương 15:
26/12/2024
Chương 14:
26/12/2024
Chương 13:
26/12/2024
Chương 12:
26/12/2024
Chương 11:
26/12/2024
Chương 16:
27/12/2024
Chương 17:
27/12/2024
Chương 18:
27/12/2024
Chương 19:
27/12/2024
Chương 20:
27/12/2024
Chương 21:
28/12/2024
Chương 22:
28/12/2024
Chương 23:
28/12/2024
Chương 24:
28/12/2024
Chương 25:
28/12/2024
Chương 26:
28/12/2024
Chương 27:
28/12/2024
Chương 28:
28/12/2024
Cả hai chúng tôi vẫn ngồi yên, không quá phấn khích.
Tôi chợt nhớ ra điều gì.
“À này, lần trước sao anh không nhận tiền chuyển khoản của tôi?”
Sợ anh ấy không hiểu, tôi thêm ba chữ:
“Tiền xe ấy.”
Anh ấy như bừng tỉnh, nhún vai.
“Quên mất rồi.”
Thì ra là vậy.
Chắc anh ấy cũng chẳng để tâm, dù sao cũng là người đi xe sang, vài chục đồng chắc chẳng đáng để anh ấy bận lòng.
Đang nghĩ thế, anh ấy bất ngờ quay sang, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Hay tối nay cô mời tôi ăn khuya đi, coi như tiền xăng xe.”
Tôi há hốc miệng, nhìn anh ấy hồi lâu.
Mãi mới khép miệng lại.
“Được… cũng được.”
Không biết tối nay có được tính là một cuộc “gặp gỡ định mệnh” không nữa.
Tôi và anh tài xế đẹp trai ngồi trước một quán nướng ven đường.
Chiếc xe thể thao của anh ấy đỗ ngay bên cạnh, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người đi ngang qua.
Ai cũng ngoái lại nhìn chiếc xe, rồi lại nhìn chủ nhân của nó.
Tôi chẳng biết gì về xe cộ, để không tỏ ra quá “quê mùa”, tôi lén chụp một bức ảnh phần đuôi xe rồi tải ứng dụng tra cứu xe.
Ba giây sau, tôi biết được biển số và giá xe.
Ôi trời.
Giàu như thế mà còn bắt tôi mời ăn đồ nướng. Đúng là thiếu gia nhà giàu đều keo kiệt như nhau.
“Ăn gì đây?”
Tôi đặt tờ thực đơn bóng nhẫy dầu mỡ xuống trước mặt anh ấy.
“Gì cũng được.”
Anh chàng đáp rất hờ hững.
Xem ra không kén ăn.
Được thôi, tôi sẽ gọi đồ sao cho vừa đủ tiền xăng xe.
Tuyệt đối không thể vượt quá giới hạn đó.
Đùi gà, cánh gà? Đắt quá, thôi khỏi.
Xiên bò 3 tệ một xiên, thịt thì ít, không đáng, bỏ qua.
Cà tím nướng mà tận 15 tệ, đùa gì thế?
Cuối cùng, tôi chỉ gọi vài món đơn giản như đậu phụ khô, bánh gạo, rau hẹ, và đậu đũa.
Sợ anh ấy nghĩ tôi ki bo, tôi vội giải thích trước:
“Ngại quá, tôi là người ăn chay, bình thường ít ăn đồ mặn, anh không phiền chứ?”
Anh ấy xoa xoa mũi, khóe môi nở nụ cười đẹp mê hồn.
“Không phiền.”
“Vậy thì tốt.”
Lời vừa dứt, điện thoại anh ấy vang lên.
Anh ấy bấm nghe, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng một người đàn ông:
“Lục Chiêu Nam, cậu đi rồi hả?”
Anh chàng nhàn nhạt đáp:
“Ừ.”
“Ch*ết tiệt, cái kiểu gì thế? Đi cũng không nói một tiếng, chẳng phải bảo cùng nhau ăn cơm sao? Mau quay lại ngay.”
Anh ấy hơi ngẩng đầu, liếc nhìn tôi một cái.
“Tôi đang ăn rồi, các cậu cứ đi đi, tôi không đến nữa.”
“Đừng có mơ. Hôm nay mà không đến, bọn tôi lật đất tìm cậu cho mà xem.”
Anh ấy thở dài, xoa xoa trán, rồi lại nhìn sang tôi.
“Muốn ăn đồ ngon không?”
Tôi hơi ngẩn ra, chỉ vào mình.
“Ai cơ? Tôi á?”
Anh ấy gật đầu.
Chuyện gì thế này?
Giọng nói bên kia điện thoại lại vang lên:
“Cậu đang nói chuyện với ai đấy?”
“Không phải với cậu.”
Anh ấy thẳng thừng đáp, rồi quay lại nhìn tôi, như đang chờ câu trả lời.
Chẳng hiểu lúc đó tôi nghĩ gì, mà vô thức gật đầu.
Nhận được câu trả lời, anh ấy lập tức nói với người bên kia:
“Được rồi, tôi qua ngay.”
Sau đó anh ấy cúp máy.
Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy.
“Anh định đi đâu?”
“Không phải muốn ăn đồ ngon sao? Đi thôi.”
Tôi lại nhìn mấy xiên đậu phụ và rau hẹ trước mặt.
“Thế còn đồ nướng thì sao?”
“Đóng gói mang đi.”
Tôi cảm thấy mình đúng là gan to bằng trời, đến mức chẳng mấy quen biết mà đã lại leo lên xe của người ta lần nữa.
Chợt nhớ ra một điều:
“À, đúng rồi, anh tên là gì nhỉ?”
“Lục Chiêu Nam.”
Anh ấy đáp:
“Còn cô?”
“Tôi là Từ Tri Vi.”
“Từ Tri Vi…”
Anh ấy lẩm bẩm nhắc lại, gật gù:
“Tên hay đấy.”
Tôi hơi tự đắc.
“Mẹ tôi đặt đấy.”
Lục Chiêu Nam khởi động xe, liếc mắt nhìn tôi.
“Hôm nay cô có định chụp ảnh tôi gửi cho mẹ cô nữa không?”
Tôi có chút ngượng ngùng.
Anh ấy bật cười nhẹ nhàng, trong mắt lấp lánh chút trêu chọc.
“Hay là để tôi cho cô xem luôn chứng minh thư nhỉ?”
Tôi…
Xe dừng lại trước một khách sạn năm sao lộng lẫy ngay trung tâm thành phố.
Lúc này, tôi mới nhận ra, chuyện Lục Chiêu Nam mời tôi ăn “đại tiệc” hóa ra không phải chỉ là nói chơi.
Một nữ nhân viên dẫn chúng tôi đến một phòng riêng.
Trước khi bước vào, bên trong phòng đang rất ồn ào náo nhiệt.
Nhưng cửa vừa mở ra, âm thanh lập tức im bặt.
Vài chàng trai trẻ đồng loạt quay đầu nhìn về phía tôi.
Cảnh tượng này…
Khiến tôi thoáng chốc không biết nên phản ứng thế nào.
Lục Chiêu Nam thì vẫn ung dung như thường.
“Các cậu đang ồn ào cái gì thế?”
Một anh chàng mặc áo thun xám tò mò nhìn tôi.
“Anh Nam, đây là…?”
“Để tôi giới thiệu.”
Lục Chiêu Nam nói, rồi kéo ghế bên bàn ăn ra, ý bảo tôi ngồi xuống.
Sau đó, anh bắt đầu giới thiệu từng người trong nhóm.
“Không ngờ cậu biến mất lâu thế là để đi đón chị dâu, sao không nói trước với bọn này!”
“Đúng thế, nếu biết hai người hẹn hò, bọn này nào dám làm phiền chứ!”
Mấy người đó đồng loạt nhìn tôi với vẻ áy náy.
You cannot copy content of this page
Bình luận