Chương 2:
24/12/2024
Chương 3:
24/12/2024
Chương 4:
24/12/2024
Chương 5:
24/12/2024
Chương 1:
24/12/2024
Chương 6:
25/12/2024
Chương 7:
25/12/2024
Chương 8:
25/12/2024
Chương 9:
25/12/2024
Chương 10:
25/12/2024
Chương 15:
26/12/2024
Chương 14:
26/12/2024
Chương 13:
26/12/2024
Chương 12:
26/12/2024
Chương 11:
26/12/2024
Chương 16:
27/12/2024
Chương 17:
27/12/2024
Chương 18:
27/12/2024
Chương 19:
27/12/2024
Chương 20:
27/12/2024
Chương 21:
28/12/2024
Chương 22:
28/12/2024
Chương 23:
28/12/2024
Chương 24:
28/12/2024
Chương 25:
28/12/2024
Chương 26:
28/12/2024
Chương 27:
28/12/2024
Chương 28:
28/12/2024
“Đặt xe?”
Trông anh ấy có vẻ buồn cười.
Tôi thật sự không hiểu có gì đáng cười ở đây. Nếu không phải nơi này khó gọi xe, thì tôi đã xuống từ lâu rồi.
“Anh có đi không? Không thì tôi không đánh giá tốt đâu.”
Anh chàng khẽ chạm vào sống mũi, đeo lại kính râm, trên mặt hiện lên nụ cười khó đoán.
“Được thôi, đã nói vậy rồi thì đi.”
Anh ấy khởi động xe.
Tôi cảm thấy có gì đó sai sai. Dù không hiểu biết nhiều về xe cộ, nhưng chiếc xe này… trông hơi giống xe sang.
Không lẽ, người giàu cũng làm tài xế xe công nghệ à?
Vì lúc nãy vội vàng, tôi không để ý biển số hay loại xe.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo lên.
Tôi nhấn nút nghe.
“Chào bạn, tôi là tài xế đặt xe của bạn, tôi đã đến đường Lãng Tây rồi, nhưng không thấy bạn đâu.”
Tôi nhìn người đàn ông trên ghế lái, lập tức ch*ết lặng.
Tài xế trong điện thoại nghe có vẻ không vui, tôi liên tục xin lỗi, giải thích nhầm lẫn và cam kết sẽ thanh toán đầy đủ như đã đặt.
Cuối cùng, người bên kia mới đồng ý bỏ qua.
Cúp máy, tôi ôm trán, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, lúng túng giải thích:
“À… xin lỗi, hình như tôi lên nhầm xe rồi.”
Anh chàng nghiêng đầu, giọng đùa cợt:
“Không phải cố ý à?”
Ha, buồn cười nhỉ.
“Xin lỗi, nhưng anh không phải gu của tôi. Với lại, nếu muốn gây ấn tượng, chắc tôi phải mặc váy thì hiệu quả hơn.”
“Chưa chắc đâu.”
Anh ấy khẽ cười:
“Tôi thích kiểu kín đáo hơn.”
Chẳng lẽ tôi vừa gặp phải một kẻ biến thái à?
Tôi hắng giọng, nói:
“Phiền anh cho tôi xuống ở ngã tư phía trước là được.”
“Sao được chứ? Lỡ cô cho tôi đánh giá thấp thì sao?”
Rốt cuộc người này định chở tôi đi đâu đây?
Tôi nhanh trí lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh của anh ấy.
Ảnh chụp nghiêng, chất lượng cao.
Sau đó, tôi gửi bức ảnh ngay cho mẹ mình.
Hành động của tôi khiến anh ấy có vẻ hơi ngớ người.
“Cô làm gì thế?”
Tôi cười với anh ấy.
“Tôi vừa gửi ảnh của anh cho mẹ tôi rồi. Nếu sáng nay tôi gặp chuyện gì không may, cảnh sát chắc chắn sẽ tìm đến anh đầu tiên. Thế nên tốt nhất anh đừng có ý định làm gì xấu với tôi.”
Anh ấy như cạn lời, thở dài, rồi giảm tốc độ xe.
“Tiểu thư, cô có phải nghĩ quá nhiều không?”
“Xin lỗi, vì tôi rất quý mạng sống của mình.”
Câu trả lời của tôi khiến anh ấy liếc nhìn tôi một cái.
“Hóa ra cô sợ ch*ết đến vậy.”
Đó chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?
“Chẳng lẽ anh không sợ à?”
Khóe miệng anh ấy khẽ cong lên.
“Chắc là không sợ bằng cô.”
“Hừ, tất nhiên anh không nói thật rồi.”
Có lẽ anh ấy đang muốn trò chuyện với tôi.
Nhưng tôi còn chưa theo đuổi được Yến Chính Dương, nếu bị cô gái nào cướp mất cậu ta, chắc chắn tôi sẽ tức ch*ết.
“Người đàn ông mà tôi để ý bao nhiêu năm nay, sắp bị người khác dụ dỗ mất rồi, tôi không cam tâm.”
Anh ấy bất ngờ bật cười lớn, kiểu cười sảng khoái đến lạ.
Tôi nhìn anh ấy, chẳng hiểu có gì buồn cười. Nói thật như vậy, có gì đáng cười chứ?
Cười xong, anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
“Lý do của cô khá thành thật đấy.”
“Đó là sự thật mà.”
Anh ấy gật gù.
“Được cô nhớ đến nhiều như vậy, người đàn ông đó cũng thật may mắn.”
“…”
Trong xe im lặng một lúc.
“Anh cho tôi xuống ở đường Tùng Sơn là được.”
“Được.”
Tôi chợt nghĩ ra một vấn đề: vậy cuối cùng có nên trả tiền không?
Chắc là nên, dù gì xe cũng cần đổ xăng mà. Nhưng tôi lại không mang theo tiền mặt.
Xem ra chỉ còn cách chuyển khoản qua mã QR thôi.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến đường Tùng Sơn.
“À này, anh gì ơi, tôi không mang tiền mặt, chuyển khoản cho anh được không?”
Anh ấy chống cằm nhìn tôi một lúc, ánh mắt đầy ý tứ.
Tôi hơi ngẩn ra. Không phải anh ấy nghĩ tôi đang kiếm cớ xin cách liên lạc của anh ấy đấy chứ? Tôi vội vàng giải thích:
“Anh chỉ cần đưa mã thanh toán là được rồi.”
“Thêm tôi vào WeChat đi.”
Không ngờ anh ấy lại nói như vậy.
Ờm…
Được thôi.
Tôi đành thêm WeChat của anh ấy. Thêm xong, tôi lập tức chuyển khoản. Sau đó vẫy tay chào như lời tạm biệt.
Đến khoảng 10 giờ sáng, Yến Chính Dương nhắn tin hỏi tôi đã về nhà chưa.
Tôi không trả lời.
Sau đó, cậu ta cũng không nhắn thêm nữa.
Nhưng tôi thì lại không yên lòng.
Khó khăn lắm mới đợi được đến chiều.
Mỗi tối sau khi ăn, ông nội Yến đều ra công viên để đánh cờ với bạn bè.
Thế nên tôi quyết định giả vờ “tình cờ gặp gỡ”.
Quả nhiên, ông nội Yến đang ở đó.
Chờ đến khi ông chơi xong ván cờ với người khác, tôi mới bước lại gần.
“Ơ kìa, Vi Vi đến rồi. Có muốn chơi vài ván với ông không?”
Ông cười vui vẻ hỏi.
Tôi lắc đầu.
“Ông ơi, mẹ cháu bảo lát nữa đi siêu thị mua chai xịt muỗi, nên chắc không chơi được ạ. À… Chính Dương có ở nhà không ông?”
“Cháu nói Chính Dương à? Nó ở nhà.”
“Ồ, cậu ta… sáng nay về lúc nào ạ?”
Ông nội Yến ngẫm nghĩ.
You cannot copy content of this page
Bình luận