Thanh Mai Trúc Mã Bị Người Khác Cưa Đổ Rồi

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn Tống Thi trèo lên lưng cậu ta.

 

Trong lòng tôi đủ loại cảm xúc lẫn lộn.

 

Quen biết Yến Chính Dương bao nhiêu năm, cậu ta chưa từng cõng tôi.

 

Vậy mà Tống Thi, mới quen được hai ngày, đã thành công nằm trên lưng cậu ta rồi.

 

Lúc này, tôi chợt nhận ra, đối thủ lần này của tôi không hề dễ xơi.

 

11

 

Yến Chính Dương cõng Tống Thi xuống núi, tôi lại lạc lõng, đi tụt lại phía sau.

 

Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng ba người cũng xuống đến chân núi.

 

Tống Thi không thể đi lại, muốn về chỉ có cách gọi xe.

 

Nhưng khu vực này khá hẻo lánh, gần như không thể bắt được taxi. Chỉ còn cách thử gọi xe qua ứng dụng.

 

Có lẽ hôm nay may mắn, vừa mở ứng dụng, tôi đã thấy một chiếc taxi từ phía trước chạy tới. Theo phản xạ, tôi vẫy tay.

 

Chiếc xe dừng lại, nhưng trên xe đã có hai hành khách.

 

Tài xế hỏi chúng tôi có muốn đi ghép không. Nhưng ghép xe thì chỉ thêm được hai người.

 

Đúng lúc này, ứng dụng gọi xe hiện thông báo đã có tài xế nhận chuyến.

 

Tôi báo lại với Yến Chính Dương. Anh liền nói với tài xế taxi:

 

“Anh à, hay là anh cứ đi trước đi, xe này không đủ chỗ.”

 

Lúc này, giọng Tống Thi đầy vẻ cầu xin:

 

“Chính Dương, cậu có thể đưa tôi đến bệnh viện trước được không? Chân tôi đau quá.”

 

Tôi nhìn xuống mắt cá chân cô ta theo phản xạ, quả nhiên chỗ đó đã sưng đỏ rất nhiều.

 

Sắc mặt Yến Chính Dương thoáng trầm ngâm.

 

Rất nhanh, cậu ta quay sang tôi nói:

 

“Tri Vi, hay cậu ở đây chờ xe đến, tôi đưa Tống Thi đến bệnh viện trước nhé?”

 

Tôi không thể tin nổi cậu ta lại nói ra câu đó.

 

Thật sự để tôi một mình ở đây, còn anh thì đưa Tống Thi đi bệnh viện sao?

 

Chẳng lẽ tôi là người bắt cô ta leo núi? Tại sao lúc nào cũng là tôi bị bỏ lại, còn hai người họ thì cứ quấn quýt bên nhau?

 

Chạy bộ thì chạy bộ, lại còn bày trò.

 

Trẹo chân thì đòi người cõng, giờ lại muốn người đưa đi bệnh viện.

 

“Không cần đâu, xe đặt qua ứng dụng chắc chỉ 20 phút nữa là đến, sao không đợi một chút rồi đi cùng nhau?”

 

Tống Thi mím môi, không nói gì.

 

Yến Chính Dương nhíu mày, vẻ mặt có chút do dự.

 

Tài xế taxi giục:

 

“Cuối cùng các vị có lên xe không? Không thì tôi đi đây.”

 

Cuối cùng, Yến Chính Dương vẫn quay sang tôi nói:

 

“Cậu ở đây chờ một chút, xe sẽ đến nhanh thôi. Đến nơi thì gọi cho tôi.”

 

Gọi cái quái gì mà gọi!

 

Nhìn theo chiếc taxi chở hai người họ đi xa, tôi tức đến phát điên.

 

Yến Chính Dương, cậu đúng là đồ đầu heo!

 

Vì một cô gái mới quen hai ngày mà bỏ mặc tôi ở đây, để cô ta xoay cậu như chong chóng, đúng là đồ ngốc.

 

Vừa giận vừa buồn, tôi ngồi bên đường đợi rất lâu. Cuối cùng, tài xế gọi điện hỏi vị trí cụ thể của tôi.

 

Không lâu sau, tôi thấy một chiếc xe ở cuối đường chạy tới.

 

Tôi lập tức vẫy tay.

 

Kết quả, chiếc xe lao thẳng qua mặt tôi mà không thèm dừng lại.

 

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, không biết nên khóc hay cười.

 

?

 

Chuyện gì đây?

 

Hắn cứ thế lái xe vèo qua tôi. Không định làm ăn với tôi nữa sao?

 

Đứng đực người ra tại chỗ, tôi nhìn theo chiếc xe đang lao đi. Được một đoạn, tầm hai, ba trăm mét gì đó, hắn đột ngột dừng lại.

 

Tôi cạn lời. Bây giờ tài xế đặt xe qua ứng dụng đều ngầu vậy à? Đỗ xe xa thế, đi bộ tới chắc cũng mất năm, sáu phút.

 

Thôi, nhịn.

 

Với một bụng tức, tôi nhanh chóng đi đến chỗ chiếc xe, mở cửa, ngồi vào ghế phụ.

 

Nhìn sang tài xế, giọng tôi đầy bực bội:

 

“Bac tài à, anh làm sao thế? Lần đầu chạy xe à? Có ai phục vụ khách kiểu này không, đỗ xe xa thế, tôi đi muốn gãy chân luôn rồi!”

 

Người tài xế quay qua nhìn tôi, trên sống mũi đeo một cặp kính râm.

 

Dù chỉ để lộ nửa khuôn mặt, nhưng vẫn toát lên khí chất ngông nghênh, bất cần.

 

Lúc này tôi mới nhận ra, tài xế không phải chú trung niên, mà là một anh chàng trẻ tuổi.

 

Có vẻ anh ấy không hiểu lời tôi, từ từ tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt đen láy, trực diện nhìn tôi với ánh mắt hơi kiêu ngạo.

 

“Em vừa nói gì?”

 

Tôi sững sờ.

 

Bây giờ tài xế đặt xe qua ứng dụng đều đẹp trai vậy sao? Lại còn phong thái tùy tiện thế này.

 

Ngẩn người một lúc, tôi nghĩ thôi bỏ qua. Lỡ lên xe rồi, bới móc cũng chẳng để làm gì.

 

Tôi lắc đầu, cài dây an toàn.

 

“Không có gì, đi thôi.”

 

Anh chàng tài xế biểu cảm hơi lạ, không vội khởi động xe, ngược lại còn khẽ cười nhạo:

 

“Giờ con gái đều tán tỉnh người khác kiểu này à?”

 

Đến lượt tôi không hiểu.

 

Cái gì cơ? Tán tỉnh?

 

Mặc dù anh đẹp trai thật, nhưng cũng không cần tự tin đến mức đó chứ.

 

“Anh bạn à, thôi đừng đùa nữa được không? Tôi đang vội.”

 

Anh chàng vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa đầy dò xét, nhưng chẳng có ý định nhúc nhích.

 

Tôi thở dài, bắt đầu mất kiên nhẫn.

 

“Anh còn không đi à? Với cái tính này mà làm tài xế đặt xe, không ai báo cáo anh sao?”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page