Chương 2:
24/12/2024
Chương 3:
24/12/2024
Chương 4:
24/12/2024
Chương 5:
24/12/2024
Chương 1:
24/12/2024
Chương 6:
25/12/2024
Chương 7:
25/12/2024
Chương 8:
25/12/2024
Chương 9:
25/12/2024
Chương 10:
25/12/2024
Chương 15:
26/12/2024
Chương 14:
26/12/2024
Chương 13:
26/12/2024
Chương 12:
26/12/2024
Chương 11:
26/12/2024
Chương 16:
27/12/2024
Chương 17:
27/12/2024
Chương 18:
27/12/2024
Chương 19:
27/12/2024
Chương 20:
27/12/2024
Chương 21:
28/12/2024
Chương 22:
28/12/2024
Chương 23:
28/12/2024
Chương 24:
28/12/2024
Chương 25:
28/12/2024
Chương 26:
28/12/2024
Chương 27:
28/12/2024
Chương 28:
28/12/2024
Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên.
Hai người họ mới quen nhau hai ngày, vậy mà đã gọi thân thiết như thế.
Hình như Yến Chính Dương cũng ngẩn người một chút.
Cô gái bước xuống, nhìn tôi từ trên xuống dưới.
“Vị này là…”
“Từ Tri Vi.”
Yến Chính Dương giới thiệu:
“Đây là Tống Thi.”
“Chào cậu.”
Tống Thi tự nhiên chào hỏi tôi:
“Chúng ta gặp nhau hôm qua rồi đúng không?”
Tôi khẽ gật đầu, môi hơi nhếch lên.
“Đúng vậy.”
Cả hai chúng tôi đều mỉm cười xã giao.
9
Ba người cùng chạy bộ, phải nói là khá ngượng ngùng.
Yến Chính Dương là người thường xuyên tập thể dục, chạy vài cây số đối với cậu ta chẳng khác gì trò chơi.
Tống Thi thì tuy mảnh mai, nhưng xem ra thể lực cũng rất tốt.
Trong ba người, chắc chắn tôi là kém nhất, mới chạy được hơn mười phút đã thở hồng hộc.
Nhưng nhận thua thì không đời nào.
Hôm nay dù có mệt đến ch*ết, tôi cũng phải theo sát hai người họ từ đầu đến cuối.
Nghĩ tới đây, tự dưng tôi lại cảm thấy tràn đầy sức lực, tiếp tục chạy về phía trước.
Nửa tiếng sau, tôi thật sự… thật sự không chịu nổi nữa.
Nếu chạy thêm chắc tôi ngất xỉu mất.
May mà lúc này, Yến Chính Dương và Tống Thi cũng giảm tốc độ.
Tôi chống tay lên một cây bạch dương bên đường, hít từng hơi thở lớn.
Nghỉ ngơi một lúc, cảm giác đã đỡ hơn.
Ngẩng đầu lên, thấy hai người kia đang nói chuyện với nhau.
Khoảng cách hơi xa, tôi nghe không rõ lắm.
Thế này thì không được.
Tôi cắn răng, lấy hết sức chạy thật nhanh về phía họ.
Thì ra Tống Thi bất chợt nảy ra ý, đề nghị băng qua ngọn núi bên cạnh.
Ngọn núi này vốn um tùm cỏ dại, nhưng ở giữa bị giẫm thành một con đường mòn, xem ra mỗi ngày có không ít người đi qua đây.
Tôi vốn không phải kiểu người thích phiêu lưu.
Đang giữa mùa hè, côn trùng, rắn rết thì nhiều, tôi lại mặc đồ mát mẻ, đến cả áo khoác cũng không có, nên chẳng muốn vào núi chút nào.
Tôi đang định lên tiếng phản đối, thì Yến Chính Dương đã gật đầu đồng ý.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta. Không hiểu sao cậu ta lại đồng ý.
Tống Thi vui vẻ ra mặt, quay lại hỏi tôi:
“Tri Vi, cậu có đi không?”
Không đi thì chẳng lẽ đứng nhìn hai người các người xảy ra chuyện tình cảm ngay trước mắt tôi sao?
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Thám hiểm à? Tôi thích nhất là thám hiểm, dĩ nhiên phải đi rồi.”
Nhìn thấy khóe miệng Yến Chính Dương khẽ cong lên, có vẻ như cậu ta đang cười nhạo sự giả tạo của tôi.
Cậu ta thừa biết, tôi ghét thám hiểm và leo núi đến mức nào, mà rắn rết, côn trùng chính là kẻ thù không đội trời chung của tôi.
10
Con đường mòn trên núi này không dễ đi như tôi tưởng.
Bụi gai mọc đầy, muỗi mòng hoành hành.
Vừa vào núi chưa được bao lâu, trên tay tôi đã xuất hiện mấy vết muỗi đốt.
Tống Thi và Yến Chính Dương đi phía trước, trông họ có vẻ rất hào hứng.
Tôi bắt đầu hối hận, sớm biết phải leo núi, lẽ ra tôi nên mang theo một chiếc áo khoác.
Muỗi còn đỡ, nhưng nếu gặp rắn thì đúng là thảm họa.
Đi được khoảng hai mươi phút, Tống Thi phía trước đột nhiên “Á!” một tiếng.
Tôi và Yến Chính Dương đồng loạt nhìn qua.
Cô ta đã ngồi xổm xuống, tay ôm lấy mắt cá chân, lông mày nhíu chặt.
Trong lòng tôi chợt “thùm thụp” một tiếng.
Không lẽ lại xảy ra chuyện gì phiền phức sao?
“Sao thế?”
Yến Chính Dương vội vàng bước tới hỏi.
“Hình như tôi bị trẹo chân rồi.”
Cô ta nhăn nhó đáp.
Yến Chính Dương cúi xuống kiểm tra kỹ chỗ bị trẹo, lông mày thoáng cau lại.
“Còn đi được không?”
Tống Thi thử đứng lên, nhưng vừa cố gắng lại ngã phịch xuống ngay.
“Đau quá.”
Trong tình huống này…
Yến Chính Dương suy nghĩ một chút.
“Để tôi cõng cậu vậy.”
Mặt Tống Thi ửng đỏ, ngượng ngùng gật đầu.
Tôi nghi ngờ hai người này đã thông đồng với nhau.
Có tôi đứng đây mà dám ngang nhiên như vậy, các người không coi tôi ra gì à?
Để không cho cô ta có cơ hội dựa vào Yến Chính Dương, tôi bước lên một bước.
“Để tôi cõng cho.”
Lời vừa dứt, cả hai người đều quay qua nhìn tôi.
Yến Chính Dương nhìn tôi, giọng điệu hơi bất ngờ:
“Cậu cõng được à?”
Hừ! Dù tôi có không cõng nổi, thì ôm cô ta lăn xuống núi tôi cũng phải làm, nhất quyết không để hai người có hành động thân mật nào cả!
“Để tôi thử xem.”
Sắc mặt Tống Thi hơi lạ.
Chắc cô ta cũng không ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Muốn quyến rũ Yến Chính Dương trước mặt tôi à? Kiếp sau nhé!
Tôi bước đến bên cô ta, chuẩn bị cúi xuống.
“Hay là… để tôi tự đi đi. Tri Vi gầy thế này, lỡ cõng tôi rồi ngã cả hai thì không hay đâu.”
Tống Thi cắn môi nói.
“Thôi, để tôi cõng.”
Yến Chính Dương lên tiếng lần nữa.
Lần này, Tống Thi không nói gì thêm.
Tôi như hiểu ra.
Cô nàng Tống Thi này đúng là có ý đồ không trong sáng.
Không lẽ vừa rồi cô ta cố tình trẹo chân?
Tôi còn định nói thêm, nhưng Yến Chính Dương đã cúi xuống.
You cannot copy content of this page
Bình luận