Chương 2:
24/12/2024
Chương 3:
24/12/2024
Chương 4:
24/12/2024
Chương 5:
24/12/2024
Chương 1:
24/12/2024
Chương 6:
25/12/2024
Chương 7:
25/12/2024
Chương 8:
25/12/2024
Chương 9:
25/12/2024
Chương 10:
25/12/2024
Chương 15:
26/12/2024
Chương 14:
26/12/2024
Chương 13:
26/12/2024
Chương 12:
26/12/2024
Chương 11:
26/12/2024
Chương 16:
27/12/2024
Chương 17:
27/12/2024
Chương 18:
27/12/2024
Chương 19:
27/12/2024
Chương 20:
27/12/2024
Chương 21:
28/12/2024
Chương 22:
28/12/2024
Chương 23:
28/12/2024
Chương 24:
28/12/2024
Chương 25:
28/12/2024
Chương 26:
28/12/2024
Chương 27:
28/12/2024
Chương 28:
28/12/2024
Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi và Vũ Nhạc nhìn nhau đầy bối rối.
Các cầu thủ trên sân vội vàng vây quanh hai người.
Tôi nghe thấy ai đó hét lên:
“Gọi 120 đi!”
Có người bị thương?
Tôi lập tức bật dậy, chạy xuống sân.
Nghĩ tới tiếng hét đau đớn vừa rồi, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không phải chứ…
Tôi vội vã gạt đám đông ra, lo lắng hét lên:
“Lục Chiêu Nam, anh sao rồi?”
Không ai trả lời.
Tôi lại cố chen vào phía trước.
“Lục Chiêu Nam?”
Người nằm trên mặt đất lại là Yến Chính Dương, khuôn mặt cậu ta đầy đau đớn, thậm chí đã vặn vẹo.
Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt cậu ta mang theo vẻ đau khổ xen lẫn buồn bã.
Lúc này tôi mới nhận ra cổ tay của Yến Chính Dương đã bị trật khớp nghiêm trọng, thậm chí đã biến dạng rõ ràng, có lẽ là do lúc ngã tay cậu ta chống xuống đất.
Tôi không khỏi hoảng sợ.
Trời ơi, sao lại bị thương nặng thế này? Bây giờ phải làm sao đây?
Nhưng còn Lục Chiêu Nam thì sao? Anh ấy có bị thương không?
“Lục Chiêu Nam!”
Tôi lo lắng nhìn quanh.
Cuối cùng, một giọng nói vang lên từ đám đông:
“Tri Vi, anh không sao.”
Nhìn thấy Lục Chiêu Nam bình an vô sự xuất hiện trước mặt, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng rơi xuống.
Lục Chiêu Nam liền hướng về đám đông nói lớn:
“Xe cứu thương chắc sẽ đến nhanh thôi, mọi người lùi lại một chút, đừng tụ tập đông quá.”
Trán Yến Chính Dương bắt đầu rịn mồ hôi, vết thương nhìn mà phát sợ.
Tôi nhìn cậu ta, trong lòng rối bời không biết phải làm gì.
May mắn thay, xe cứu thương đến rất nhanh.
Tại bệnh viện.
Bác sĩ trực ca nói rằng vì xương cổ tay bị lệch khá nghiêm trọng, nên cần phải phẫu thuật.
Lúc này tôi mới nhớ ra mình chưa thông báo cho dì Yến, nên vội vã gọi điện.
Dì Yến lập tức lái xe đến ngay.
Bác sĩ giải thích sơ qua về quá trình phẫu thuật, thời gian hồi phục và những nguy cơ có thể xảy ra.
Dì Yến lo lắng đến mức đỏ hoe mắt, bà cẩn thận ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.
Sau đó, chúng tôi ngồi đợi bên ngoài hành lang.
Một giờ sau, cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc.
Khi bác sĩ bước ra và thông báo rằng ca phẫu thuật rất thành công, chỉ cần nghỉ ngơi và chăm sóc cẩn thận, thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cùng dì Yến vào thăm Yến Chính Dương.
Khuôn mặt cậu ta đã hồng hào hơn nhiều, cổ tay được nẹp cẩn thận.
“Con trai, con có sao không?”
Dì Yến lo lắng hỏi, đôi mắt đã ngấn nước.
Yến Chính Dương lắc đầu.
“Mẹ, con không sao.”
“Con đói không, có muốn ăn gì không? Mẹ đi mua cho con.”
Ánh mắt Yến Chính Dương nhìn sang tôi, ánh mắt điềm tĩnh.
“Vâng, con muốn uống chút cháo.”
Nghe cậu ta nói muốn uống cháo, dì Yến vội vàng quay sang tôi:
“Tri Vi, con giúp dì trông Chính Dương một chút nhé, dì đi mua rồi sẽ quay lại ngay.”
Tôi vội đáp:
“Dạ, không sao đâu dì Yến, dì cứ đi đi.”
Sau khi dì Yến rời đi, phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Tôi cảm thấy Yến Chính Dương có gì đó lạ, nhưng cụ thể lạ ở đâu thì không nói rõ được.
“Cậu khát không, muốn uống nước không?”
Cậu ta lắc đầu.
Tôi không biết nên nói gì thêm.
“Cổ tay, còn đau không?”
Cậu ta lại lắc đầu.
“Trời cũng khuya rồi, lát nữa mẹ tôi đến thì cậu về nghỉ đi.”
Cảm xúc của Yến Chính Dương trông rất nặng nề, có lẽ cậu ta không muốn ai làm phiền.
Tôi ngừng lại, rồi đáp:
“Ừ.”
Nghe tôi nói “Ừ”, Yến Chính Dương bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Ánh mắt cậu ta sắc bén, nhưng lại pha lẫn chút đau đớn.
Tôi ngẩn người.
“Tại sao là Lục Chiêu Nam?”
“Hả?”
“Rõ ràng tôi bị thương nặng hơn, Lục Chiêu Nam không sao cả, tại sao cậu lại căng thẳng gọi tên anh ta?”
Yến Chính Dương như đang chất vấn tôi, cũng giống như đang trách móc.
“Tôi nằm trên đất, đau đến ch*ết đi sống lại, vậy mà cậu chỉ một mực gọi tên Lục Chiêu Nam.”
“Từ Tri Vi, cậu có bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi chưa? Lúc đó tôi còn khó chịu hơn cả ch*ết.”
Hóa ra cậu ta nói chuyện này.
Khó chịu hơn cả ch*ết sao. Nhưng cảm giác đó, tôi cũng từng trải qua.
“Yến Chính Dương, khi cậu cõng Tống Thi xuống núi, khi cậu bỏ tôi lại để đi xem phim với cô ta, cảm giác mà cậu nói, tôi cũng từng trải qua.”
Cậu ta sững người.
Tôi từ tốn nói tiếp:
“Chính cậu, là người đã đẩy chúng ta đến tình cảnh này.”
Hai người nhìn nhau.
Rất lâu sau, Yến Chính Dương cúi đầu, ánh mắt đầy bi thương và lạc lõng:
“Cậu thực sự đã buông bỏ tôi rồi, đúng không?”
“Đúng vậy, tôi đã nói với cậu rồi.”
Im lặng bao trùm một lúc lâu.
“Trời khuya rồi, để Lục Chiêu Nam đưa cậu về đi.”
Từ bệnh viện bước ra cùng Lục Chiêu Nam, tôi thấy Chu Tư Tề và Vũ Nhạc vẫn chưa về.
“Yến Chính Dương thế nào rồi?”
Vũ Nhạc hỏi tôi.
“Bác sĩ nói nếu chăm sóc cẩn thận thì sẽ không sao.”
Cô ấy gật đầu, trông như cũng thở phào nhẹ nhõm.
You cannot copy content of this page
Bình luận