Thanh Mai Trúc Mã Bị Người Khác Cưa Đổ Rồi

Chương 22:

Chương trước

Chương sau

Tôi nghĩ đến vết thương trên mặt mình, vội vàng chạy đến soi gương.

 

Máu trên mặt đã được lau sạch, chỉ còn một vết thương nhỏ trên trán, may mà không quá sâu.

 

“May là tớ có mang theo kem trị sẹo, đã bôi cho cậu rồi. À mà, Lục Chiêu Nam còn rất lo lắng cho cậu đấy, dặn tớ mãi là đừng quên bôi thuốc cho cậu.”

 

“Thật sao?”

 

Tôi quay lại nhìn cô ấy.

 

Vũ Nhạc cười:

 

“Vui sướng lắm đúng không?”

 

Nhớ lại khoảnh khắc tối qua khi chúng tôi ngã xuống, Lục Chiêu Nam đã ôm chặt lấy tôi, dùng tay bảo vệ đầu tôi.

 

Tim tôi bất giác dâng lên cảm giác ngọt ngào.

 

Buổi sáng, sau khi đường dưới chân núi được dọn dẹp, cả nhóm trở về thành phố.

 

Như thường lệ, Lục Chiêu Nam đưa tôi và Vũ Nhạc về tận nhà.

 

Khi xuống xe, vì có Vũ Nhạc ở đó, tôi cũng không biết phải nói gì với anh ấy, chỉ đành cảm ơn ngắn gọn.

 

Lục Chiêu Nam nhắc tôi chú ý vết thương trên mặt.

 

“Còn nữa, nhớ bôi thuốc.”

 

Thấy Vũ Nhạc cười một cách mờ ám, tôi đỏ mặt gật đầu.

 

Ngày tháng lại trở về yên bình.

 

Ở nhà đọc sách, đến tiệm của mẹ phụ giúp, cùng Vũ Nhạc đi dạo phố linh tinh.

 

Thật ra cũng khá dễ chịu.

 

Cho đến một ngày, khu dân cư đột nhiên bùng nổ với một tin tức gây sốc.

 

Đó là đoạn video quay lại cảnh cha của Yến Chính Dương và mẹ của Tống Thi ôm ấp thân mật trong xe.

 

Đúng là một quả dưa động trời.

 

Hai vị phụ huynh trên dưới bốn mươi… Tôi cảm thấy thật khó tin.

 

Vì trong ấn tượng của tôi, chú Yến là một người lớn rất chính trực và hiền lành, chuyện này thực sự quá khó hiểu.

 

“Thật hay giả vậy? Chú Yến, không thể nào đâu.”

 

“Thật đấy, dì Yến tức giận đến mức phải nhập viện rồi.”

 

Mẹ tôi thở dài.

 

“Nhưng, Tống Thi và mẹ cô ta mới chuyển đến đây không lâu, tốc độ này cũng nhanh quá nhỉ.”

 

Mẹ suy nghĩ một lát, như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói:

 

“Nghe nói mẹ của Tống Thi khá phóng túng trong cách sống. Trước khi chuyển đến đây, bà ta từng có mối quan hệ không đứng đắn với chồng người khác, còn bị vợ người ta đánh. Chồng trước của bà ta cũng vì lý do này mà ly hôn.”

 

Tôi chợt nhớ lại những lời đồn đại nghe được ở nhà Yến Chính Dương hôm đó, hóa ra là thật.

 

“Bà ấy ở bên chú Yến là vì lý do gì? Chẳng lẽ hai người yêu nhau nhanh vậy sao?”

 

Mẹ trừng mắt nhìn tôi.

 

“Yêu gì mà yêu, nhà chú Yến giàu có, ở biệt thự, lái xe sang, con nói xem, những người phụ nữ như vậy là vì cái gì?”

 

Tôi nhất thời không nói được gì.

 

Một lúc sau, tôi hỏi:

 

“Dì Yến nhập viện khi nào vậy mẹ? Có nghiêm trọng không ạ?”

 

“Hình như là nhập viện từ hai ngày trước, nghiêm trọng hay không thì mẹ không rõ.”

 

“Đúng rồi, con có thân với Tống Thi không?”

 

Mẹ đột nhiên nghiêm túc hỏi tôi.

 

Tôi lắc đầu.

 

“Không thân, sao vậy ạ?”

 

“Không thân thì tốt. Con giữ khoảng cách với cô ta. Mẹ nghe người ta nói, Tống Thi cũng không phải dạng vừa đâu.”

 

“Từ trung học cô ta đã bắt đầu yêu đương, bạn trai chỉ có hai loại, một là đẹp trai, hai là nhiều tiền.”

 

Lời của mẹ khiến tôi ngẩn người.

 

Vậy cô ta và Yến Chính Dương…

 

“Lần này dì Yến nhập viện, không chỉ vì chồng, mà còn vì con trai.”

 

“Nghe nói dạo này Chính Dương rất thân thiết với Tống Thi. Chồng và con trai đều liên quan đến mẹ con họ, thử hỏi người phụ nữ nào chịu nổi.”

 

Tôi cảm thấy có chút cảm thán, nhất thời không biết nói gì.

 

“Đúng rồi, lát nữa mẹ định đến bệnh viện thăm dì Yến, con đi cùng mẹ nhé.”

 

 

Bệnh viện số 49.

 

Trong phòng bệnh.

 

Chỉ vài ngày không gặp, dì Yến trông tiều tụy hẳn, đôi mắt sưng húp, dường như vừa khóc xong.

 

Đối với bất kỳ người vợ nào, việc chồng ngoại tình đều là cú sốc lớn.

 

Trước đây dì Yến vốn là người vui vẻ, thẳng thắn biết bao.

 

Mẹ tôi an ủi dì một lúc.

 

Dì Yến nói muốn ra ngoài đi dạo, mẹ tôi liền đi cùng bà.

 

Tôi định đi theo, nhưng hai người đều nói sẽ quay lại ngay, bảo tôi cứ ở đây nghỉ ngơi.

 

Xem ra các bà mẹ muốn nói chuyện gì đó riêng tư.

 

Thôi được, tôi đành ngồi lại.

 

Ngồi trong phòng bệnh một lúc.

 

Cửa bị đẩy ra.

 

Yến Chính Dương với khuôn mặt u uất bước vào.

 

Hai người nhìn nhau.

 

Ừm… Có chút lúng túng, không biết nói gì.

 

Nhìn chiếc giường trống bên cạnh, tôi chợt nhớ ra.

 

“Dì Yến và mẹ tôi ra ngoài đi dạo rồi.”

 

“Vậy à.”

 

Chính Dương gật đầu.

 

Tiếp theo phải nói gì đây? Không thể hỏi về bố cậu ta, cũng không nên nhắc đến Tống Thi, hay là hỏi thăm ông bà Yến vậy.

 

Đến giờ tôi cũng không ngờ mình phải ngồi cùng Yến Chính Dương, còn phải vắt óc tìm chuyện để nói.

 

“Dạo này thế nào?”

 

Cậu ta lên tiếng trước.

 

“Khá tốt.”

 

Tôi gật đầu.

 

Chính Dương im lặng một lúc.

 

“Còn anh bạn trai lần trước của cậu thì sao?”

 

Tôi ngẩn người.

 

“Anh ấy… đương nhiên là ở nhà anh ấy rồi.”

 

Chính Dương nghiêng đầu, nhìn tôi không rời.

 

“Cậu chắc chắn Lục Chiêu Nam là bạn trai của cậu chứ?”

 

Tôi ngạc nhiên.

 

“Cậu biết anh ấy à?”

 

Hết Chương 22:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page