Thanh Mai Trúc Mã Bị Người Khác Cưa Đổ Rồi

Chương 20:

Chương trước

Chương sau

Vẻ mặt của Lục Chiêu Nam trở nên bất đắc dĩ:

 

“Có cần phóng đại thế không?”

 

“Đương nhiên. Chẳng lẽ anh không ý thức được sức hấp dẫn của mình à?”

 

Tôi nhìn anh đầy chân thành.

 

“Thế còn em?”

 

“Hả, tôi làm sao?”

 

“Nếu sức hút của tôi lớn như thế, sao em vẫn bình tĩnh nói chuyện với tôi được?”

 

“Ồ, chỉ là vẻ bề ngoài thôi mà. Thực ra mỗi lần gặp anh, nói chuyện với anh, trong lòng tôi đều vui sướng đến phát điên.”

 

Khoan đã…

 

Tôi vội đưa tay che miệng.

 

Vừa rồi tôi nói cái gì thế này? Có vẻ hơi quá tự do rồi.

 

Lục Chiêu Nam không nhịn được bật cười, liếc tôi một cái đầy ý vị:

 

“Em thật là, câu gì cũng nói ra được.”

 

Tôi xấu hổ muốn ch*ết.

 

Tất cả là tại cái miệng này, có lẽ tốt nhất tôi nên im lặng.

 

Khi xe đến chân núi Vân Đỉnh, dường như phía trước đã bị chặn lại.

 

Đợi mãi mà vẫn không thấy thông đường.

 

Hỏi ra mới biết, hôm qua ở đây có một trận mưa lớn, khiến một đoạn đường phía trước bị sạt lở núi, giờ không thể đi tiếp.

 

 Điều đó có nghĩa là, hiện tại con đường này không thể lên núi được.

 

Tôi nhìn thấy nhiều xe bắt đầu quay đầu lại.

 

“Có con đường nào khác để lên núi không?”

 

Tôi hỏi Lục Chiêu Nam.

 

Anh suy nghĩ một chút:

 

“Có một con đường nhỏ, nhưng xe không thể đi qua.”

 

Giờ phải làm sao đây?

 

Đợi thêm một lúc, càng nhiều xe quay đầu rời đi.

 

Cũng có vài người đỗ xe ở bãi đất trống gần đó, rồi xuống xe đi bộ dọc theo sườn núi.

 

Lục Chiêu Nam thở dài:

 

“Xem ra thật sự phải đi bộ lên núi rồi.”

 

Nhìn con đường núi quanh co, gập ghềnh, tôi cảm thấy may mắn vì trong túi vẫn còn một đôi giày bệt để thay.

 

Nếu không, đi giày cao gót leo đến đỉnh núi chắc chắn sẽ khiến chân tôi phồng rộp đau đớn.

 

Tôi bật đèn pin điện thoại, ánh sáng giúp tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.

 

Bỗng nhiên, một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi.

 

“Lục Chiêu Nam, liệu chúng ta có gặp rắn không nhỉ?”

 

Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm:

 

“Đừng nói mấy chuyện đáng sợ thế được không?”

 

Tôi như hiểu ra điều gì đó:

 

“Anh sợ rắn à?”

 

Anh không trả lời.

 

Tôi giả vờ hào sảng nói:

 

“Không sao, tôi sẽ bảo vệ anh.

 

Nói thật, một người đàn ông mà lại sợ rắn, thật không ngờ.”

 

“Em có biết nơi này trước đây từng là gì không?”

 

Lục Chiêu Nam đột nhiên hỏi.

 

“Là gì?”

 

“Một bãi tha ma.”

 

Tôi khựng lại, sau đó phản ứng rằng chắc anh đang đùa.

 

“Sao có thể?”

 

“Em chưa nghe người dân địa phương kể à? Trước khi giải phóng, nơi này là hang ổ của bọn thổ phỉ.”

 

“Chúng cư*ớp bóc, gi*ết h*ại dân lành, gây ra bao tội ác.”

 

“Sau đó, quân đội c*ộng s*ản tấn công lên núi, giao chiến kịch liệt với bọn thổ phỉ, cả hai bên thương vong rất nhiều.”

 

“Cuối cùng, phần lớn x*ác ch*ết đều được chôn trên ngọn núi này, trong đó có không ít là những tên tội phạm tàn ác.”

 

Lúc đầu tôi chỉ coi lời anh là câu chuyện đùa, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, tôi bắt đầu không chắc liệu đó có phải là sự thật.

 

“Anh đang lừa tôi đúng không?”

 

Anh lắc đầu, giọng trầm thấp:

 

“Đây là chuyện tôi nghe mấy người lớn tuổi ở đây kể lại, thật hay giả thì tôi không rõ.”

 

Một cơn ớn lạnh chạy dọc cánh tay tôi, da gà nổi lên, da đầu cũng trở nên tê dại.

 

Xung quanh bỗng chốc trở nên lạnh lẽo và âm u hơn.

 

Tôi tiến lên, kéo lấy tay Lục Chiêu Nam:

 

“Này, đừng đi nhanh thế. Chúng ta đi song song được không?”

 

“Sao, em sợ ma à?”

 

Giọng anh hơi cao lên, có vẻ thích thú.

 

Nói nhảm, ai mà chẳng sợ ma. Nhưng có đánh ch*ết tôi cũng không thừa nhận.

 

“Tất nhiên là không sợ.”

 

Dường như Lục Chiêu Nam khẽ cười một tiếng.

 

Cả hai tiếp tục đi về phía trước.

 

Đi thêm một lúc, bỗng nhiên có một tiếng động lớn “soạt” vang lên, kèm theo âm thanh kỳ lạ như tiếng cười khàn khàn.

 

Tôi giật mình suýt đứng tim, bản năng dựa sát vào người Lục Chiêu Nam, nhưng chân lại như giẫm phải thứ gì đó mềm mềm.

 

“Á! Có rắn!”

 

Tôi hoảng loạn lùi lại, nhưng không biết làm thế nào lại bước hụt, cả người bất ngờ ngã xuống.

 

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Chiêu Nam nhanh chóng đưa tay ra cố gắng kéo tôi lại.

 

Kết quả là, cả hai chúng tôi đều ngã lăn xuống.

 

Khốn khổ hơn là chúng tôi đang leo núi.

 

Cảm giác trời đất xoay mòng mòng.

 

Cơ thể tôi dường như đang lăn nhanh chóng xuống dưới.

 

Hình như có ai đó ôm lấy tôi.

 

À, đúng rồi, là Lục Chiêu Nam.

 

Không biết đã lăn bao nhiêu vòng, cuối cùng cảm giác xoay tròn cũng dừng lại.

 

Xung quanh yên tĩnh lạ thường.

 

Cho đến khi tôi cảm thấy cánh tay có chút đau rát, rồi cả chân cũng bắt đầu nhói lên.

 

Ch*ết thật, hình như bị gai cào vào.

 

Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, hoảng hốt quay sang bên cạnh:

 

“Lục Chiêu Nam, anh sao rồi?”

 

Một lúc sau, anh chậm rãi rút cánh tay từ sau cổ tôi ra.

 

Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra anh đã đỡ đầu tôi suốt thời gian qua.

 

“Tôi ổn, còn em thế nào?”

 

Hết Chương 20:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page