Chương 2:
24/12/2024
Chương 3:
24/12/2024
Chương 4:
24/12/2024
Chương 5:
24/12/2024
Chương 1:
24/12/2024
Chương 6:
25/12/2024
Chương 7:
25/12/2024
Chương 8:
25/12/2024
Chương 9:
25/12/2024
Chương 10:
25/12/2024
Chương 15:
26/12/2024
Chương 14:
26/12/2024
Chương 13:
26/12/2024
Chương 12:
26/12/2024
Chương 11:
26/12/2024
Chương 16:
27/12/2024
Chương 17:
27/12/2024
Chương 18:
27/12/2024
Chương 19:
27/12/2024
Chương 20:
27/12/2024
Chương 21:
28/12/2024
Chương 22:
28/12/2024
Chương 23:
28/12/2024
Chương 24:
28/12/2024
Chương 25:
28/12/2024
Chương 26:
28/12/2024
Chương 27:
28/12/2024
Chương 28:
28/12/2024
Tôi áy náy cười với anh ta.
“Ù.”
Anh ta run rẩy.
“Chị… chị dâu, chị thực sự là không biết chơi sao?”
Tôi chân thành gật đầu.
“Nhưng mà… chị đã thắng rất nhiều rồi.”
Chu Tư Tề đứng bên cạnh cũng đặt câu hỏi nghi ngờ:
“Chị dâu, không phải chị đang giả làm kẻ ngốc để lừa chúng tôi chứ?”
Giữa người với người, sao đến chút lòng tin cũng không có vậy.
Tôi nhún vai, cười bất lực:
“Chắc là hôm nay vận may tốt thôi.”
“Lục Chiêu Nam, cứ tiếp tục thế này, anh em chúng tôi đến cả tiền đổ xăng cũng thua hết vào tay vợ anh rồi!”
Gì cơ, vợ?
Tôi vô thức nhìn về phía Lục Chiêu Nam.
Vừa hay bắt gặp ánh mắt đen láy sáng ngời của anh, cùng gương mặt điển trai với đường nét rõ ràng.
Trái tim nhỏ bé của tôi tự nhiên đập loạn lên.
Hỏng rồi, anh ấy có nghĩ tôi là kẻ mê cờ bạc không đây?
Lục Chiêu Nam nhìn tôi, trong mắt có chút ngạc nhiên.
Nghe thấy lời trêu chọc của đối phương, anh thản nhiên cười nhẹ:
“Hết tiền đổ xăng thì đi bộ về, đỡ phải ở đây nhiều lời.”
Mọi người lại phá lên cười.
Tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, trong lòng dần dâng lên một cảm giác lạ lẫm.
Đối mặt với những lời trêu đùa của mọi người về tôi và Lục Chiêu Nam, tại sao tôi lại không cảm thấy khó chịu chút nào nhỉ?
Không nhịn được, tôi lại lén nhìn anh.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, nói với tôi bằng giọng đủ nhỏ chỉ để hai người nghe:
“Nói thật, tôi cũng hơi nghi ngờ không biết có phải thần bài nhập thể cô hay không đấy.”
Quả nhiên, anh ấy bắt đầu nghi ngờ tôi rồi.
Tiếp tục thế này, hình tượng của tôi sẽ tan tành mất.
Tôi quyết định nhanh chóng dừng lại.
“Hay là anh chơi đi, hiếm lắm tôi mới thắng nhiều thế này, để lát nữa thua thì tiếc.”
“Không sao, thua thì tôi gánh. Hơn nữa tôi cảm thấy cô thắng cũng dễ dàng mà.”
Cái này…
Anh trai đầu đinh ngồi dưới nhỏ giọng:
“Anh Nam, chị dâu muốn xuống sân thì để chị ấy xuống đi. Tiếp tục thế này tôi sắp thua đến cả quần dài cũng không còn rồi.”
Mọi người bật cười không ngừng.
Lục Chiêu Nam cũng cười, rồi vỗ vai anh trai đầu đinh:
“Tôi nói này, cậu có thể chí khí hơn chút được không? Mới thua có từng này tiền, khi thắng sao không thấy cậu nhiều lời như vậy.”
Anh trai đầu đinh chỉ có thể ấm ức ngậm miệng.
Thế là lại chơi thêm nửa tiếng nữa.
Kết quả cuối cùng, một mình tôi đánh bại cả ba người, thắng toàn bộ.
Thực lòng mà nói, tôi chưa bao giờ thắng nhiều tiền như hôm nay.
Trước đây chơi với dì Yến, tuy thường xuyên thắng nhưng họ không chơi lớn thế này, mỗi lần nhiều nhất chỉ được vài trăm.
Hôm nay thì tăng lên gấp mấy lần.
Tôi có cảm giác như vừa trúng số, nhưng đồng thời cũng hơi ngại, vì thắng quá nhiều.
“Hay là để tôi mời mọi người đi ăn nhé?”
Lục Chiêu Nam lắc đầu, giọng nói trầm ấm, trong trẻo:
“Không cần. Cô nghĩ họ thật sự tiếc số tiền này sao? Họ chỉ thích giả vờ ôm nghèo kể khổ thôi.”
“Dù sao mọi người cũng chưa ăn tối mà.”
“Yên tâm, sẽ có người mời.”
…
Lúc này đã gần 6 giờ tối, nghe nói nhật thực phải đến 2 giờ sáng mới thấy được, vậy nên vẫn còn sớm.
Đến giờ ăn tối.
Tôi định rủ Vũ Nhạc xuống dưới, nhưng phát hiện cậu ta và Chu Tư Tề đang trò chuyện rất sôi nổi.
Chẳng lẽ hai người này có ý với nhau à?
Trong hành lang, tôi và Lục Chiêu Nam đứng chờ thang máy.
Cửa thang máy mở ra.
Một cô gái mặc váy đen, đeo kính râm lớn đứng giữa thang máy.
Dù cô ấy đeo cặp kính râm to sụ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rằng cô ấy rất xinh đẹp.
Còn mang theo một khí chất kiêu ngạo, lạnh lùng bẩm sinh.
Cô gái liếc nhìn tôi một cái, sau đó lập tức thu ánh mắt lại.
Nhưng khi nhìn đến Lục Chiêu Nam bên cạnh tôi, gương mặt cô ấy lập tức bừng sáng, tràn ngập niềm vui.
“Anh Chiêu Nam.”
Lục Chiêu Nam dường như không nhận ra cô ta, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Cô gái vội vàng tháo kính râm xuống.
“Là Nhã Văn đây mà.”
Lúc này Lục Chiêu Nam mới tỏ vẻ đã nhớ ra.
“Nhã Văn, sao em lại ở đây?”
“Có mấy người bạn đến đây nghỉ dưỡng, nên em đi cùng họ.”
Cô gái lúc này cười ngọt ngào, hoàn toàn không còn khí chất lạnh lùng cao ngạo ban nãy.
Lục Chiêu Nam gật đầu.
“Anh Chiêu Nam, anh định đi đâu thế?”
Cô ta hỏi với vẻ hào hứng.
“Chúng tôi định đi ăn ở tầng ba.”
“Chúng tôi?”
Cô gái lộ rõ vẻ bất ngờ, sau đó nhìn về phía tôi.
Vì phép lịch sự, tôi khẽ mỉm cười.
Nhưng cô ta hoàn toàn phớt lờ, ánh mắt lại chuyển về phía Lục Chiêu Nam.
“À, em cũng chưa ăn, em có thể đi cùng mọi người không?”
Lục Chiêu Nam hơi chau mày, ngừng lại một chút rồi gật đầu:
“Tất nhiên là được.”
Cô gái tên Nhã Văn dường như cũng quen biết nhóm bạn của Lục Chiêu Nam.
Trong nhà hàng, cô ta vui vẻ chào hỏi mọi người.
Khi chọn chỗ ngồi, cô ta thản nhiên ngồi vào ghế bên phải của Lục Chiêu Nam.
Vũ Nhạc ghé sát, thì thầm hỏi tôi:
You cannot copy content of this page
Bình luận