Thanh Mai Trúc Mã Bị Người Khác Cưa Đổ Rồi

Chương 13:

Chương trước

Chương sau

Yến Chính Dương ngược lại hỏi tôi.

 

“Cái gì?”

 

“Cậu có đơn giản không, Tống Tri Vi?”

 

Tôi khựng lại.

 

“Ý cậu là gì?”

 

“Cậu chơi cờ với ông tôi, tập nhảy với bà tôi, đánh mạt chược với mẹ tôi, mục đích của cậu là gì? Sao đến lượt người khác thì cậu lại bảo họ không đơn giản?”

 

Tôi á khẩu, chỉ biết sững sờ nhìn cậu ta.

 

Có lẽ vẻ mặt ngây ra của tôi khiến Yến Chính Dương nhận ra mình hơi quá lời. Cậu ta mím môi.

 

Cả hai rơi vào im lặng.

 

Một lúc sau, cậu ta lên tiếng:

 

“Tri Vi, bao năm qua, tôi luôn coi cậu là bạn tốt. Hy vọng sau này vẫn sẽ như vậy.”

 

Chưa kịp để tôi đáp lại, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau:

 

“Chính Dương.”

 

Quay lại nhìn, Tống Thi trong chiếc váy trắng bước tới, nụ cười rạng rỡ hiện trên gương mặt.

 

Yến Chính Dương liếc nhìn tôi một cái, sau đó bước về phía Tống Thi.

 

Tôi lặng lẽ nhìn họ.

 

Thật ra, họ đứng chung cũng khá xứng đôi – trai tài gái sắc.

 

Tống Thi vui vẻ nói gì đó với Yến Chính Dương, sau đó giới thiệu người phụ nữ bên cạnh mình.

 

Người phụ nữ đó chắc là mẹ của Tống Thi.

 

Bà ấy ăn mặc rất thanh lịch, thời thượng, bảo dưỡng nhan sắc cực kỳ tốt, trông trẻ trung, đúng kiểu người phụ nữ sống trong nhung lụa.

 

Yến Chính Dương lịch sự chào hỏi bà ấy.

 

Tôi tự giễu cười nhạt, chuẩn bị thu hồi ánh mắt.

 

Nhưng Tống Thi đột nhiên nhìn về phía tôi.

 

Ánh mắt rõ ràng mang theo vẻ đắc ý, kèm theo chút khiêu khích, nhìn tôi trơ trẽn như muốn khẳng định chiến thắng.

 

Thái độ đúng kiểu một kẻ chiến thắng ngạo mạn.

 

Tôi biết cô ta không đơn giản, nhưng không ngờ lại kiêu căng đến mức này.

 

Có lẽ cô ta biết tôi có tình cảm với Yến Chính Dương.

 

Giống như tôi biết ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cô ta đã nhắm đến Yến Chính Dương và tìm đủ mọi cách để cướp anh ấy khỏi tay tôi.

 

Trong cuộc cạnh tranh này, cô ta hiển nhiên nắm chắc phần thắng.

 

Thôi kệ. Đàn ông trên đời không thiếu. Ai mà không sống được nếu thiếu một người đàn ông chứ?

 

Yến Chính Dương, tôi không thèm nữa. Cô muốn thì cứ lấy.

 

Nhưng cái kiểu thái độ ngạo mạn này, tôi tuyệt đối không thể chịu được.

 

Vì vậy, tôi thản nhiên giơ ngón giữa về phía cô ta mà không chút biểu cảm.

 

Mặt Tống Thi lập tức biến sắc.

 

Tôi quyết định ăn chút gì đó rồi về.

 

Cầm lấy đĩa, tôi đi quanh bàn tiệc, rất nhanh đã chất đầy đồ ăn.

 

Tìm một chỗ ngồi xuống, vừa định ăn thì nghe thấy hai bà dì ngồi cạnh đang thì thầm to nhỏ.

 

Bà A: “Nghe nói bị vợ chính bắt quả tang tại trận, còn bị đá cho mấy cái.”

 

Bà B: “Chậc chậc, đáng đời, ai bảo làm kẻ thứ ba chứ.”

 

Bà A: “Bây giờ, danh tiếng ở chỗ cũ thối nát hết rồi nên mới dọn đến khu này.”

 

Bà B: “Bà phải giữ ông nhà cẩn thận đấy, đừng để dính vào cái loại đàn bà hư hỏng như thế.”

 

Bà A: “Tôi thấy con gái bà ta cũng chẳng tử tế gì, mẹ nào con nấy mà.”

 

Bà B: “Làm sao đây, Chính Dương là một chàng trai tốt mà.”

 

Bà A: “Chuyện thế này, người ngoài sao nói được.”

 

Tôi chợt nhận ra, không lẽ họ đang nói về mẹ của Tống Thi?

 

Không thể nào.

 

Có chuyện gì mà drama đến mức này chứ?

 

Hay chỉ là lời đồn thất thiệt?

 

Nhìn người phụ nữ thanh lịch, tao nhã ở đằng xa, tôi thực sự khó mà liên hệ bà ấy với nhân vật chính trong câu chuyện vừa rồi.

 

Thôi kệ, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi.

 

Hơn nữa, còn chưa biết thật giả ra sao.

 

Tôi lắc đầu, không nghĩ thêm nữa.

 

Một tuần sau đó, tôi lại yên lặng ở nhà, không đi đâu cả.

 

Lần này, mẹ tôi thực sự tin rằng tôi đã ch*ết tâm với Yến Chính Dương.

 

Có vẻ bà ấy rất vui.

 

“Con gái ngoan, cuối cùng con cũng thông suốt rồi. Bao năm nay cứ kiên trì chạy theo Yến Chính Dương, mẹ nhìn mà còn thấy không đáng thay con.”

 

Tôi nhìn mẹ, cố ý nói:

 

“Chẳng phải mẹ cũng thích cậu ta sao?”

 

“Thích thì cũng là con nhà người ta. Nhìn con ở bên cạnh nó làm “chó liếm” bao nhiêu năm nay, mẹ đã không còn thích nó từ lâu rồi.”

 

Tôi có chút xúc động, thở dài.

 

“Xin lỗi mẹ, đã để mẹ tốn công nướng bao nhiêu bánh mỳ. Con và Yến Chính Dương không có duyên rồi.”

 

“Nhưng mẹ yên tâm, con nhất định sẽ tìm một chàng rể còn tốt hơn cả Yến Chính Dương cho mẹ.”

 

Mẹ vỗ vai tôi, ánh mắt đầy kiên định.

 

“Mẹ tin con.”

 

Vũ Nhạc đến nhà tôi chơi.

 

Cô ấy vừa chia tay với anh chàng bên Học viện Mỹ thuật, tâm trạng không được tốt.

 

“Mới mấy hôm trước hai người còn đi xem phim cùng nhau, sao nhanh vậy đã chia tay rồi?”

 

Tôi không khỏi cảm thán.

 

Tốc độ yêu đương của tiểu thư Vũ Nhạc, quả thực nhanh như tên lửa vậy.

 

Theo đà này, chắc đội bóng rổ từ các bạn trai cũ của cô ấy cũng sắp thành lập được rồi.

 

“Cậu có tưởng tượng được không, chúng tôi đang ăn ở nhà hàng, anh ta lại liếc mắt nhìn cô gái bàn bên một cái. Cậu nói xem, loại bạn trai như thế còn đáng để tiếp tục không?”

 

Tôi…

 

Hết Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page