Chương 1:
26/03/2025
Chương 2:
26/03/2025
Chương 3:
26/03/2025
Chương 4:
26/03/2025
Chương 5:
26/03/2025
Chương 6:
26/03/2025
Chương 7:
26/03/2025
Chương 8:
26/03/2025
Chương 9:
26/03/2025
Chương 10:
28/03/2025
Chương 11:
28/03/2025
Chương 12:
28/03/2025
Chương 13:
28/03/2025
Chương 14:
28/03/2025
Chương 15:
28/03/2025
Chương 16:
28/03/2025
Chương 17:
28/03/2025
Chương 18:
28/03/2025
Chương 19:
28/03/2025
Ông lại thở dài một tiếng:
“Về sau nếu có cơ hội, con hãy dùng viên thuốc này, sẽ có người ứng cứu.”
Ta nhận lấy, khẽ nói:
“Đường đến đất Thục xa xôi, phụ thân bảo trọng.”
Ứng Như Thị không được sắc phong hoàng hậu, cũng không có danh phận gì.
Có người tố giác phụ thân nàng ta tham ô, Triệu Hành liền giam lão vào thiên lao.
Ứng Như Thị tìm đến cầu xin, nhưng ngay cả một lần gặp mặt, Triệu Hành cũng không ban cho.
Bên ngoài phong vân biến chuyển, mà bên trong thái tử phủ lại yên tĩnh đến lạ thường.
Nơi này có một gốc đào, ta và Triệu Hành cùng nhau trồng từ thuở nhỏ, giờ đã tán rộng xanh um, năm nay mới kết đợt quả đầu tiên.
Chỉ tiếc, người từng hứa cùng ta thưởng thức đào ngọt, đã không còn ở đây nữa.
Ta đứng dưới gốc cây, đột nhiên, từ trên bức tường bao bên ngoài, một cái đầu nhỏ tròn trĩnh thò ra.
Đôi mắt đen lay láy sáng bừng khi nhìn thấy ta, vui vẻ reo lên:
“Khánh tỷ tỷ!”
Ta cũng ngạc nhiên mà mở to mắt.
Người trước mặt chính là Triệu Anh, tiểu hoàng đệ của Triệu Hành, vị thập ngũ hoàng tử được tiên đế hết mực sủng ái.
Năm nay hắn mới mười tuổi, dáng người tròn trịa, đang vất vả ngồi vững trên bức tường bao, trên lưng còn đeo một bọc hành lý.
Hắn mở rộng hai tay ra, vẻ mặt đương nhiên mà nói:
“Tỷ tỷ, đỡ ta.”
Ta vừa tiến lên hai bước, thì bỗng thấy trên bức tường xuất hiện hai bàn tay gầy guộc, đốt ngón tay rõ ràng, khi dùng sức bám vào mép tường, các khớp xương hơi trắng bệch.
Chưa kịp nhìn rõ, đã thấy một thiếu niên đuôi tóc buộc cao khẽ nhún người, lập tức nhảy xuống ngồi chễm chệ trên bờ tường, ngay cạnh tiểu mập ú.
Hắn nói với Triệu Anh, nhưng ánh mắt lại dừng trên người ta, cười đến tùy tiện:
“Không được, tỷ tỷ không đỡ, ca ca đỡ ngươi.”
Ta ngước mắt nhìn hắn.
Cố Cảnh Sách nheo mắt nhìn ta, trong đôi mắt phảng phất nét đào hoa, nhu hòa mà lười biếng.
Hắn mỉm cười dưới nắng, giọng điệu bá đạo:
“Lý gia tiểu Khanh Khanh, có nhớ ta không?”
Ta quay đầu đi, không đáp.
Hắn cũng không bận tâm, sau khi nhảy xuống đất hắn liền quay người, tiện tay ôm lấy tiểu mập ú rồi thả hắn xuống.
Triệu Anh chạy tới trước mặt ta, tháo bọc hành lý trên lưng xuống, mở ra, bên trong toàn là các loại bánh kẹo:
“Khánh tỷ tỷ, ta nhớ tỷ ch*ết đi được! Nhìn xem, đây đều là đồ ta để dành từ mấy ngày nay, toàn bộ cho tỷ!”
Hắn là một tiểu tử lắm lời, nói không dứt miệng:
“Ngày nào hoàng huynh cũng bắt ta đọc sách, đủ thứ sách, không sách nào được bỏ qua.”
“Vẫn là phụ hoàng tốt với ta, chẳng bắt ta học gì cả. Bây giờ ta không học xong thì hoàng huynh đánh vào tay ta, tỷ xem tay ta này, đến giờ vẫn còn sưng đây này!”
“Ta ghét đám phi tần của hắn, đặc biệt là cái gì Như Thị ấy, còn bắt ta gọi nàng ta là tỷ tỷ, ta liền phun nước bọt vào mặt nàng ta!”
“Ta nói ta chỉ có một Khánh tỷ tỷ!”
Hắn huyên thuyên không ngừng, rồi chợt chậm lại, tầm mắt rơi xuống khóe mắt ta.
Nơi đó có một vết sẹo mờ, là dấu vết để lại sau khi bị móng tay dài của thái hậu cào vào da thịt.
Triệu Anh nhìn một lúc, nhăn mày lại, nhỏ giọng hỏi:
“Tỷ tỷ, có đau không?”
Một cảm giác mát lạnh chợt chạm vào khóe mắt ta.
Ta ngẩng đầu, ngón tay của Cố Cảnh Sách vừa khẽ lướt qua vết thương.
Ánh mắt hắn trầm xuống, hiếm hoi lộ ra vẻ âm u.
Ta lắc đầu.
Hắn thu tay về, khóe môi lại hiện lên ý cười nhàn nhạt:
“Lý gia tiểu Khanh Khanh, nàng còn nhớ ta đã từng nói một câu gì không?”
“Chuyện gì?”
Hắn cúi người, tiến gần thêm chút nữa, đáy mắt càng sâu thẳm:
“Trừ ta ra, ai cũng không được phép bắt nạt nàng.”
Hắn hơi nghiêng đầu, ánh sáng rọi xuống làm đường nét ngũ quan càng thêm rõ ràng.
Giọng hắn mang theo vài phần bỡn cợt:
“Nàng đừng không tin, ta phát hiện ra trước đây mình đã làm sai một lựa chọn. Ta từng nghĩ nàng sẽ sống rất tốt, không ngờ lại thành ra thế này.”
“Nên ta mới vượt núi băng sông mà quay về.”
“Cảm động không, Lý Khanh Khanh?”
You cannot copy content of this page
Bình luận