Thanh Mai Có Ngon Không?

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Lệ nóng chảy vào vết thương trên mặt, đau nhức đến mức khiến ta tỉnh táo lại.

 

Nếu ta là người ngoài cuộc, e rằng ta cũng tin rằng chính ta đã đẩy Ứng Như Thị xuống nước.

 

Nhìn xem ta đã làm gì thế này, sao lại trở thành một kẻ ngay cả bản thân cũng khinh ghét?

 

Bên tai vang lên tiếng thì thầm của cung nữ:

 

“Nghe nói trắc phi quấn quýt bệ hạ suốt bao năm, thế nhưng bệ hạ vừa gặp thái tử phi đã nhất kiến chung tình.”

 

“Thái tử phi mới khỏi bệnh chưa bao lâu, nếu không phải có Trương thái y y thuật cao siêu, e rằng sau lần tiểu sản này, mạng cũng không còn. Trắc phi thật quá ác độc.”

 

Ngay lúc ấy, một giọng nói nội giám sắc bén vang lên:

 

“Bệ hạ giá lâm!”

 

Cả tẩm điện im bặt, chỉ còn tiếng bước chân trầm ổn vọng lại.

 

Đôi giày đế mây thêu hoa văn chìm dừng lại trước mặt ta.

 

Triệu Hành khoác long bào, thân ảnh uy nghiêm, hắn cúi người xuống, đưa tay bóp chặt cằm ta.

 

Ta chưa từng thấy hắn tiều tụy đến vậy, tóc mai rối loạn, hốc mắt đỏ hoe, đường viền cằm căng cứng, rõ ràng là đang kìm nén phẫn nộ cực hạn.

 

Hắn nghiến răng từng chữ một:

 

“Lý Khanh Khanh, có phải ngươi làm không?”

 

Ta ngửa đầu lên, ánh mắt đối diện với hắn. 

 

Hắn dùng sức rất lớn, lực tay đủ để khiến ta đau đến ch*ết lặng.

 

Nhưng trong đáy mắt hắn, là căm ghét, là hận ý nồng đậm.

 

Ta khẽ cười, nhẹ giọng đáp:

 

“Phải. Là ta đẩy nàng ta.”

 

Triệu Hành nhắm mắt, tay hắn trượt xuống, như thể nhịn không được nữa, siết lấy cổ ta.

 

Trong khoảnh khắc đó, ta thực sự nghĩ rằng hắn muốn gi*ết ta.

 

Ta nhìn hắn, nhớ lại năm ấy, đêm Thượng Nguyên, phố phường rực rỡ ánh đèn, hắn lặng lẽ tháo một chiếc đèn thỏ nhỏ nhắn xuống, cũng là dáng vẻ này, môi mím chặt, vành tai đỏ ửng, đưa cho ta, nói rằng:

 

“Khanh Khanh, tặng nàng.”

 

Bàn tay hắn khép chặt, siết quanh cổ ta.

 

Ngay giây phút ta nghĩ rằng mình sẽ ch*ết, ta lại bật cười.

 

Ta nghĩ, cũng tốt thôi, như vậy cũng tốt.

 

Hắn sững lại, thoáng ngỡ ngàng, bàn tay sắp thu lại bỗng buông lỏng, mạnh mẽ ném ta sang một bên.

 

Dường như lúc này mẫu thân ta mới bừng tỉnh, hoảng hốt quỳ xuống, khẩn thiết cầu xin:

 

“Khanh Khanh chỉ là nhất thời hồ đồ, xin bệ hạ nguôi giận!”

 

Triệu Hành nghiêng đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

 

Mãi một lúc lâu sau, hắn mới lạnh nhạt cất giọng:

 

“Đức hạnh khiếm khuyết, không xứng làm hoàng hậu.”

 

“Lý Khanh Khanh, chiếu chỉ phế hậu lập tức ban xuống.”

 

Ta ho dữ dội, nhưng lại bật cười, một tràng cười lớn không hợp thời điểm. 

 

Những thanh âm huyên náo xung quanh lập tức bị đè bẹp dưới tiếng cười của ta, ngay cả cơn giận dữ của Triệu Hành cũng vì hành vi điên cuồng này mà thoáng sững lại.

 

Giọng ta khàn khàn, nhưng từng chữ lại vang vọng rõ ràng:

 

“Ngày ngươi thành thân, ta đã từng lén trở về nhìn một lần. Từ Tây Bắc trốn về, suýt nữa ch*ết trên đường.”

 

“Ngươi cưỡi ngựa cao lớn, khoác hỉ phục đón dâu, thật sự rất đẹp. Bách tính xung quanh đều vì ngươi mà vui mừng.”

 

“Thực ra, nếu sớm biết ngươi sẽ không cưới ta, ta cũng sẽ vui thay cho ngươi. Ta cũng không muốn trở thành kẻ đáng thương thế này.”

 

Nhưng ngươi đã không nói.

 

“Khi còn trẻ ta từng khao khát gả cho bậc anh tài xuất chúng, nhưng lại không ngờ, cuối cùng lại chỉ có thể làm thiếp thất của người, ngay cả khăn voan trong đêm tân hôn cũng chẳng ai buồn vén lên.”

 

“Thực ra, ta cũng muốn hỏi ngươi, ngươi có còn nhớ hay không, Khanh Khanh từng nhảy múa Hồ Toàn, Khanh Khanh đã theo ngươi bao năm, Khanh Khanh từng trèo tường đến tìm ngươi, từng cùng ngươi học thuộc sách mà ngủ gục bên cạnh?”

 

“Nhưng ta nghĩ lại, đáp án đã quá rõ ràng, ta cần gì phải tự rước nhục vào thân?”

 

“Ngươi chỉ nhớ đến Ứng Như Thị. Còn ta… ta chẳng là gì cả.”

 

Xung quanh nhốn nháo rối loạn, nhưng ta lại cảm thấy mình như một kẻ ngoài cuộc, những vinh nhục này, dường như đã chẳng còn liên quan gì đến ta nữa.

 

Ta nhìn thẳng vào hắn, đột nhiên hỏi:

 

“Triệu Hành, ngươi có biết bây giờ ta cảm thấy thế nào không?”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page