Thanh Mai Có Ngon Không?

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Từ trong phủ thái tử đến ngoài cung cấm, không ai không đồng tình với thái tử phi Ứng Như Thị, không ai không mắng ta đoạt đi vị trí vốn thuộc về nàng ta. 

 

Nhưng hóa ra, vẫn có người nhớ, rằng ta cũng có nỗi ủy khuất của riêng mình.

 

Ta nhìn ánh mặt trời len qua tán cây, chiếu xuống gương mặt hắn, bình thản đáp: 

 

“Ta chẳng ủy khuất chút nào.”

 

Hắn khựng lại, một bàn tay từ trong tay áo đen thò ra, nhanh chóng nắm lấy tay trái của ta qua lớp vải. 

 

Ánh mắt hắn sâu thẳm: 

 

“Tay ngươi bị thương rồi.”

 

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

 

Ta hơi sững sờ. 

 

Từ trước đến nay ta luôn kiêu ngạo, ngoài nha hoàn thân cận, không ai biết trắc phi của thái tử là một nữ tử không thể dùng lực ở tay trái.

 

Người ta chỉ biết thái tử phi Ứng Như Thị có đôi tay tựa mây lướt trăng, ngón ngọc thon dài, khi gảy đàn đẹp không bút nào tả xiết. 

 

Nhưng thực ra, ta cũng có một đôi tay như thế, khi cầm đao buộc hồng anh cũng rất đẹp.

 

Hắn buông tay, thản nhiên nói: 

 

“Trước kia ngươi luôn dùng tay trái, nhưng từ khi tiếp thánh chỉ đến giờ, lại chỉ dùng tay phải.”

 

Bàn tay không thể cầm đao của ta, từ lâu đã trở thành vết thương trong lòng ta.

 

Ta quay đầu đi, lạnh lùng cười nhạt: 

 

“Liên quan gì đến ngươi? Ngươi đến đây để xem ta chật vật ra sao à?”

 

Cố Cảnh Sách khẽ nhắm mắt, rồi quay đầu đi. 

 

Ta nhìn thấy đường nét xương hàm hắn càng thêm rõ ràng vì siết chặt. 

 

Đến khi hắn quay lại, vẻ mặt đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

 

Hắn cất giọng: 

 

“Triệu Hành đã đối xử với ngươi ra sao trong những năm qua? Một tiểu thư tốt như vậy giao vào tay hắn, nay lại thành trắc phi, còn bị hủy cả một bàn tay.”

 

Hắn đứng trên cao nhìn xuống ta, mái tóc cao buộc bị gió thổi tung vài lọn, dưới hàng mày dài là đôi mắt sắc sảo, khóe môi mỏng hơi nhếch lên một chút:

 

“Lý gia tiểu Khanh Khanh, nghe kỹ cho ta.”

 

“Ta không phải đến để cười nhạo ngươi, mà là để cứu ngươi.”

 

Ta hơi ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt hắn, nơi đó hiếm hoi lộ ra một tia nghiêm túc chưa từng có.

 

Ta nhẹ giọng nói: 

 

“Cố Cảnh Sách, có phải ngươi cảm thấy ta quá ngốc hay không? Tự nhảy vào hố lửa của phủ thái tử, bây giờ lại sắp vào cung.”

 

“Thực ra ngay từ khi tiên đế hạ chỉ gả ta làm trắc phi cho Triệu Hành đã là một sai lầm.”

 

“Có lẽ còn sớm hơn nữa, ngay từ khi ta không nên thích Triệu Hành, không nên thích hắn nhiều năm như vậy.”

 

Từ khoảnh khắc đầu tiên khi ta mở mắt đã thấy thái tử Triệu Hành, từ những lần chơi trò gia đình, ta nhất định phải làm thê tử của hắn.

 

Từ những ngày ngày không ngừng từ thành Tây chạy đến thái tử phủ ở thành Đông.

 

Từ thời điểm thiếu nữ tâm sinh tình, hắn khoác bạch y ngồi dưới tán hoa tử la, ngẩng đầu mỉm cười với ta. 

 

Tất cả đều sai rồi.

 

Ta phạm phải một sai lầm, là thích một người, suốt bao nhiêu năm.

 

“Biết sai mà sửa, cũng coi như chuyện tốt.” 

 

Cố Cảnh Sách bật cười nhẹ, giữa hàng mày ẩn hiện nét ngạo nghễ của thiếu niên, hắn khẽ nâng cằm, cất giọng:

 

“Đừng nói là hố lửa, dù có là biển lửa hay vực sâu vạn trượng, chỉ cần ta còn ở đây, thì thế nào cũng kéo được ngươi lên.”

 

Thực ra, trước kia quan hệ giữa ta và Cố Cảnh Sách không tốt chút nào, thậm chí có thể nói là đối đầu gay gắt.

 

Hắn là nhi tử độc nhất của dị tính vương duy nhất của Đại Tuyên, thuở nhỏ từng bị lạc mất, đến bảy tám tuổi mới tìm lại được. 

 

Khi ấy, hắn chẳng khác nào một con chó hoang nhỏ, gặp ai cũng cắn, các thế tử, tiểu thư nhà quyền quý đều xem thường hắn nhưng không ai dám đụng vào.

 

Chỉ có ta khi đó là nữ nhi tướng môn, gan lớn trời không sợ, đất không sợ, lần đầu gặp mặt đã đánh nhau với hắn. 

 

Hắn giật tóc ta, ta cắn cằm hắn, cuối cùng vẫn là Triệu Hành tách hai đứa ra.

 

Về sau, hắn ngoan ngoãn hơn, dần dần thành một công tử phong lưu tuấn mỹ, nhưng vẫn thích trêu chọc ta. 

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page