Chương 1:
26/03/2025
Chương 2:
26/03/2025
Chương 3:
26/03/2025
Chương 4:
26/03/2025
Chương 5:
26/03/2025
Chương 6:
26/03/2025
Chương 7:
26/03/2025
Chương 8:
26/03/2025
Chương 9:
26/03/2025
Chương 10:
28/03/2025
Chương 11:
28/03/2025
Chương 12:
28/03/2025
Chương 13:
28/03/2025
Chương 14:
28/03/2025
Chương 15:
28/03/2025
Chương 16:
28/03/2025
Chương 17:
28/03/2025
Chương 18:
28/03/2025
Chương 19:
28/03/2025
Triệu Hành nhìn một quả lăn đến bên chân hắn, ánh mắt âm u, không biết đang nghĩ gì.
Hắn thẳng lưng, cất giọng:
“Phải.”
Ta ngẩng đầu, hắn tiếp tục, ánh mắt nhìn ta, chẳng tránh cũng chẳng nhượng, giọng điệu thản nhiên:
“Thanh mai chua chát, cay đắng, khó vào miệng, cũng giống như ngươi. Như Thị nói không sai.”
Thì ra là vậy.
Hóa ra bao nhiêu năm nay, trong mắt hắn, ta là thứ khó chịu đựng đến thế, là kẻ thảm hại đến vậy.
Ta khẽ mở to mắt, nghe chính miệng hắn thản nhiên thừa nhận, nhưng so với tưởng tượng, ta lại bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn nhặt quả thanh mai lên, đặt vào tay ta:
“Trước kia Cô còn cảm thấy mình nợ ngươi một phần, nay ngươi đã là hoàng hậu, Cô cũng có thể đường đường chính chính, không thẹn với lòng. Chỉ là, cuối cùng vẫn ủy khuất Như Thị rồi.”
Ta từ từ siết chặt quả thanh mai trong tay, ngồi phịch xuống bậc đá, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Triệu Hành xưa nay nổi danh qua mắt là không quên.
Vậy chẳng rõ hắn có còn nhớ hay chăng, năm xưa ta trèo tường tìm hắn, khi ấy tiên đế quản thúc nghiêm khắc, hắn mím môi, quỳ ngay ngắn, từng lần từng lần chép lại sách luận.
Bóng lưng nho nhỏ thẳng tắp, ta ở bên hắn đến mệt mỏi, ngủ gật rồi tỉnh lại, hiếm hoi thấy hắn phân tâm, trên tờ giấy trắng phác họa bóng hình ta, bên dưới đề một hàng chữ:
“Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.”
Khi ấy ta hỏi hắn:
“Thái tử ca ca, thanh mai có ngon không?”
Không biết vì sao hắn lại đỏ mặt, vội vàng che tờ giấy lại, nói là “ngọt, rất ngọt.”
Hắn lừa ta rồi. Thanh mai khó ăn quá.
Triệu Hành đăng cơ, từ thái tử hóa đế vương.
Từ nhỏ hắn đã được ký thác kỳ vọng, thiên tư hơn người, là bậc đế vương hiếm có.
Thế nhưng, một vị hoàng đế tài giỏi như vậy, lại quên mất đại lễ sắc phong hoàng hậu.
Cả triều văn võ bá quan, chẳng ai dám nhắc đến, chỉ có một vị dị tính vương trẻ tuổi vừa hồi kinh từ Lĩnh Nam, đứng trước triều đường dâng lời thỉnh phong hoàng hậu.
Tân đế chỉ nhàn nhạt nói:
“Tiên hoàng vừa mới băng hà, không nên rầm rộ.”
Người trong thiên hạ đều nói, vị dị tính vương này e là bị chướng khí Lĩnh Nam hun đến hồ đồ, đến ý tứ rõ ràng như vậy của tân đế mà cũng không nhìn ra.
Cuối cùng, thứ đến tay ta cũng chỉ là một đạo thánh chỉ mỏng manh.
Bởi vì phi tần của tiên đế còn chưa được an trí, nên ta và Ứng Như Thị vẫn lưu lại ở phủ thái tử.
Người truyền chỉ, ta cũng không xa lạ gì, chính là kẻ đang bị chửi là bị chướng khí làm hư hỏng đầu óc, Nam An vương Cố Cảnh Sách.
Hắn tùy tiện đọc xong một đống lời lẽ rườm rà trong thánh chỉ, giọng điệu lười biếng, còn chưa đợi ta đón nhận, đã tiện tay ném đạo thánh chỉ ấy vào lòng ta.
Ta trải thánh chỉ ra, từ trái sang phải nhìn một lượt, văn chương cao nhã đến mức ta cũng chẳng buồn hiểu, chỉ biết nét chữ trên đó hoàn toàn không giống bút tích của Triệu Hành.
Hắn thậm chí còn chẳng buồn tự tay viết, đủ để thấy hắn không cam lòng đến nhường nào.
Ta phủi bụi trên váy, đứng lên nhìn Cố Cảnh Sách, hắn thực sự đã khác xưa rất nhiều.
Khi còn nhỏ, hắn còn thấp hơn ta, nay ta chỉ đứng tới bả vai hắn.
Hắn sinh ra thật khéo, nếu nói Triệu Hành tựa tuyết trắng trên đỉnh núi, thì Cố Cảnh Sách chính là ánh sao rực rỡ giữa đêm đen, phong tư phiêu dật như mây trôi.
Chỉ có một đôi mắt vẫn sáng như vậy, khiến ta nhận ra, hắn chính là đứa trẻ đáng ghét năm nào.
Hắn khẽ cúi đầu, cất tiếng gọi ta:
“Này, Lý gia tiểu Khanh Khanh, có phải là ngươi quá ủy khuất rồi không?”
Đã lâu lắm rồi ta không nghe thấy cách xưng hô này, ngoại trừ đôi khi Triệu Hành gọi một tiếng “Khanh Khanh”, còn lại ai ai cũng chỉ gọi ta là “trắc phi”.
Cố Cảnh Sách trước nay vốn không giống kẻ khác, hắn luôn gọi ta là “Lý gia tiểu Khanh Khanh”, gọi mãi không dứt.
Khi hắn mười ba tuổi bị đưa đến Lĩnh Nam, thì không còn ai gọi ta như vậy nữa.
Cũng chẳng có ai từng nói ta có đáng thương hay không.
You cannot copy content of this page
Bình luận