Thanh Mai Có Ngon Không?

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Nhưng bệ hạ không yên lòng về binh quyền của phụ thân ta, liền ban ta làm trắc phi cho Triệu Hành. 

 

Khi còn nhỏ, ta đã từng mơ tưởng làm thê tử của hắn, lại không ngờ, giấc mộng ấy lại thành hiện thực theo cách nhục nhã đến thế.

 

Ứng Như Thị đối với ta không tệ, ta muốn gì, hay làm những chuyện hồ đồ thế nào, nàng ta cũng thuận theo, nhưng ta vẫn chẳng thể vui vẻ. 

 

Về sau, trong một lần vô tình nghe đám hạ nhân đàm tiếu, khen ngợi thái tử phi rộng lượng, ta mới chợt hiểu rõ, sự không vui của ta đến từ đâu. 

 

Đó là sự khoan dung, nhẫn nhịn của chính thê đối với thiếp thất. 

 

Nhưng ta vốn kiêu ngạo quen rồi, mỗi khắc ở trong phủ thái tử, đều là nhục nhã.

 

Đường lên đế vị của Triệu Hành trắc trở vô cùng, mà phụ thân ta đã dốc sức tương trợ. 

 

Thứ ông cầu không phải công danh hay ban thưởng, mà là lập ta làm hoàng hậu. 

 

Nhìn xem, ngay cả phụ thân ta cũng hiểu, đây là nỗi đau của ta, là sự sỉ nhục của cả Lý gia.

 

Người ngoài chửi mắng ta không biết đủ, nói ta cướp đi ngôi vị hoàng hậu của thái tử phi, phá hoại mối nhân duyên mà bao người hâm mộ. 

 

Đến cả Công chúa Tề Hoa cũng nhịn không được mà tới phủ, đay nghiến sỉ vả ta một phen.

 

Bên ngoài lời ra tiếng vào, trong phủ cũng chẳng khá hơn, người người đều nghiêng về phía thái tử phi, ta ở trong cung ngày càng khốn khổ.

 

Đêm trước khi Triệu Hành đăng cơ, hắn từng tới tìm ta, nói rằng mọi chuyện vẫn còn cơ chuyển biến. 

 

Thái tử phi vốn là chính thất, nay bỗng nhiên bị thay thế, chỉ e khó lòng chịu nổi. 

 

“Khanh Khanh, nàng cái gì cũng có, lần này nhường nàng ấy một lần đi.”

 

Thái tử phi quả thật chịu không nổi, đã đổ bệnh một trận nặng. 

 

Trong phủ, ngự y ra vào liên tục, hương thuốc nồng nặc đến mức cả phòng ta cũng bị ám mùi. 

 

Tiên đế vừa băng hà, Triệu Hành có trăm công nghìn việc cần xử lý, nhưng mỗi đêm hồi phủ, hắn lại không rời thái tử phi nửa bước. 

 

Phu thê tình thâm, chính là như thế sao?

 

Ta lặng yên hồi lâu, ngỡ rằng mình sẽ không còn đau lòng nữa, nhưng cuối cùng, vẫn nghẹn ngào hỏi: 

 

“Vậy còn ta thì sao?”

 

Hắn nhìn ta, một thân triều phục của thái tử tôn quý mà uy nghi, dáng vẻ tuấn mỹ vô song.

 

Ta dùng tay áo lau đi nước mắt, nhưng càng lau, lệ càng rơi: 

 

“Ta cái gì cũng có, vậy sao ngươi lại chẳng thể cho ta thứ gì?”

 

Triệu Hành cúi đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt ta, giọng nói ôn nhu, nhưng lời lẽ lại tàn nhẫn vô cùng: 

 

“Khanh Khanh, thứ nàng muốn, Cô không thể cho. Huống hồ, thái tử phi luôn bao dung và đối xử tốt với nàng.”

 

Ta ngước mắt nhìn hắn, cười nhạt: 

 

“Thái tử phi là tài nữ đến từ Giang Nam, là thiên định lương duyên. Nàng cùng ngươi tâm ý tương thông, tình thâm nghĩa trọng.”

 

“Vậy ta thì là gì? Cánh tay trái đến nay vẫn vô lực của ta là gì? Mười sáu năm qua của ta, rốt cuộc là gì?”

 

“Ngươi có thể nói cho ta biết không, Triệu Hành?”

 

Từ trước đến nay trên mặt Triệu Hành luôn mang ý cười, người đời đều nói thái tử hỉ nộ không lộ, nhưng lúc này hắn lại lạnh lùng nhìn ta, chẳng chút che giấu vẻ chán ghét, như thể đang nhìn một nữ nhân vô lý gây sự. 

 

Ta xoay người, từ bên trong nhấc ra một giỏ thanh mai, bên trong toàn là quả xanh khô héo, cứng cằn. 

 

Triệu Hành nhíu mày nhìn ta.

 

Ta nhặt một quả đưa cho hắn, hắn cắn một miếng, dưới lớp vỏ xanh là vị chua chát không sao nuốt nổi. 

 

Đôi mày đẹp đẽ của hắn liền nhíu lại.

 

“Thái tử phi ban cho ta lễ vật chúc mừng, từ trước đến nay ta chưa từng thấy thanh mai. Ăn một quả, lại đắng, lại cay, lại chua, khiến nước mắt cũng nuốt vào trong.”

 

“Ta mới hiểu ra, trong chữ “thanh mai trúc mã” tốt đẹp kia, hóa ra “thanh mai” lại khó ăn đến vậy.”

 

“Thái tử phi và ngươi quả thực rất giống nhau, ngay cả mắng người cũng phải vòng vo đôi chút. Lý Khanh Khanh ta, chính là quả thanh mai này.”

 

Nói rồi, ta hất đổ cả giỏ thanh mai xuống đất, những quả xanh nhỏ lăn tứ tán.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page