Thanh Mai Có Ngon Không?

Chương 19:

Chương trước

Chương sau

Phiên ngoại – Triệu Hành

 

Đại Tuyên chưa từng có một hoàng tử nào xuất sắc như Triệu Hành.

 

Tương truyền, khi hoàng hậu mang thai hắn, bà đã mộng thấy khí tím từ phương Đông tràn tới. 

 

Ngay từ lúc chào đời, hắn đã được phong làm thái tử.

 

Thái tử Triệu Hành đoan chính, thông tuệ, từ nhỏ đã bộc lộ tài trí hơn người. 

 

Khi lên tám, hắn có thể biện luận trên triều khiến các đại nho cứng họng. 

 

Một nhân tài như vậy, lại đặc biệt yêu thích tiểu nữ nhi duy nhất của Lý lão tướng quân.

 

Triệu Hành tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã mang phong thái trưởng thành, chỉ có duy nhất một lần làm chuyện ngây ngô đó là lén giấu mấy chiếc bánh đường trong tay áo, định mang ra ngoài cung cho tiểu cô nương của hắn.

 

Chẳng may lại bị hoàng hậu bắt gặp. Khi hắn vô tình làm rơi bánh ra đất, dáng vẻ lúng túng ấy lại khiến hoàng hậu cảm thấy yên lòng hơn.

 

Hắn dõi theo nàng từ khi còn là một cô bé trắng trẻo đáng yêu, đến khi trở thành một thiếu nữ dịu dàng duyên dáng. 

 

Nhưng càng lớn, người dõi theo nàng lại càng nhiều, ví dụ như cậu thiếu niên vừa được nhặt về từ Nam An Vương phủ, ánh mắt hắn nhìn nàng như sói con đầy khát khao, điều đó khiến Triệu Hành vô cùng khó chịu.

 

Triệu Hành vốn rất cô độc, nhưng hắn có một Lý Khanh Khanh.

 

Nàng cười rạng rỡ khi cưỡi ngựa, dáng cầm đao vô cùng uyển chuyển.

 

Mỗi bước chân của nàng đều vang lên tiếng chuông khẽ khàng.

 

Nàng trèo tường lẻn vào cung cùng hắn đọc sách, chống cằm bên bàn cất giọng ngọt ngào gọi: 

 

“Thái tử ca ca.”

 

Mỗi lần nàng gọi hắn một tiếng Thái tử ca ca, trái tim hắn lại run lên, như mặt hồ phẳng lặng bị khuấy động bởi một cơn sóng nhỏ.

 

Hắn tự nhủ, chờ thêm một chút nữa thôi, chờ nàng lớn lên, đủ tuổi trở thành thái tử phi của hắn.

 

Thái tử Triệu Hành giỏi nhẫn nhịn, nhưng lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy sự chờ đợi này thật khó chịu.

 

Lần đầu tiên hắn cảm thấy đau lòng là khi nàng bị thương ở tay trái.

 

Vậy mà nàng vẫn ngước khuôn mặt tái nhợt lên nói: 

 

“Thái tử ca ca, không sao đâu.”

 

Năm nàng rời đến Tây Bắc, cũng là năm hắn đã chờ đợi đủ mười lăm năm để cưới nàng.

 

Đáng tiếc thay, một trận ám sát bất ngờ khiến hắn trúng độc, hàn khí nhập phổi.

 

Thái y chẩn đoán, hắn nhiều nhất chỉ có thể sống năm năm.

 

Từ trước đến nay, hắn vẫn cho rằng thiên mệnh ưu ái mình, hắn sinh ra đã tôn quý, ông trời còn ban cho hắn một Lý Khanh Khanh vô song.

 

Nhưng khi nhìn gốc đào trong Đông Cung chưa kịp kết trái, hắn đột nhiên nghẹn ngào.

 

Lần đầu tiên trong đời, hắn rơi lệ.

 

Hắn không sợ ch*ết.

 

Nhưng phải làm sao đây?

 

Khanh Khanh của hắn phải làm sao đây…?

 

Sau này, nàng hỏi hắn: 

 

“Chàng còn nhớ lời thiếp nói khi thiếp tròn mười lăm tuổi không?”

 

Triệu Hành tất nhiên là nhớ.

 

Nàng từng nói: “Bá Vương ch*ết, Ngu Cơ không sống. Thiếp và chàng, sinh tử không rời, trăm năm sánh bước.”

 

Hắn biết, lời nàng nói đều là thật.

 

Chỉ là, khi tình cảm còn sâu đậm, hắn chưa từng nghĩ lưỡi dao số mệnh lại giáng xuống nhanh đến vậy.

 

Lần thứ hai hắn cảm thấy đau đớn là khi thành thân.

 

Giữa dòng người đông đúc, hắn nhìn thấy nàng.

 

Hắn phải dồn hết sức lực mới có thể không ngã xuống khỏi lưng ngựa.

 

Hắn từng cùng người khác tương tri tương ái, từng khẽ ngâm một câu:

 

“Ta thấy nàng ngày càng kiều diễm.”

 

Nhưng khi nhìn vào mắt nàng dưới ánh đèn, thứ hắn nhận được chỉ là sự ghét bỏ lạnh lùng.

 

Hắn từng nói, thanh mai chát đắng.

 

Vậy mà những đêm dài không ngủ, hắn lại cắn từng quả, nuốt xuống từng chút một, chỉ có như vậy, mới có thể làm vơi đi phần nào nỗi đau.

 

Ma ma đã trông hắn lớn lên, hiểu rõ lòng hắn, chỉ có thể than một câu:

 

“Điện hạ, hà tất phải khổ như vậy?”

 

Hắn lắc đầu, không đáp.

 

Trên thiên đăng ở cổng Thừa Thiên, một mặt viết “sơn hà xã tắc”, mặt còn lại là “Khanh Khanh hỉ nhạc bình an”.

 

Cả đời hắn chỉ cầu nguyện một điều như vậy.

 

Nhưng ngọn đèn trời ấy, mãi mãi không thể bay lên.

 

Thái tử Triệu Hành từng nhìn thấy gốc đào năm xưa mình trồng kết quả, nhưng người cùng nàng thưởng thức lại là kẻ khác.

 

Hắn từng đi ngang qua hội hoa đăng, trông thấy chiếc đèn thỏ rách nát, còn nàng đứng bên người khác, cùng hắn ta ngắm ánh đèn rực rỡ.

 

Hắn chỉ mong sao nàng và hắn có thể trở thành người xa lạ.

 

Vậy mà, cuối cùng cũng được như ý nguyện.

 

Hắn chỉ hy vọng nàng mãi mãi không biết những điều này.

 

Chỉ cần nàng nghĩ rằng, năm tháng thanh xuân đó, nàng lầm yêu một người không đáng, vậy là đủ.

 

Chỉ mong nàng từ nay về sau, hỉ nhạc vô cương.

 

Năm thứ hai sau khi nàng đến Lĩnh Nam, lần cuối cùng mật thám trở về.

 

Lúc ấy, Triệu Hành đã tiều tụy đến mức không còn hình dáng.

 

Mật thám nói, nàng sắp thành thân.

 

Hắn phất tay bảo lui, sau đó ho ra một ngụm máu.

 

Làm sao có thể không vui đây?

 

Tám mươi năm còn lại của nàng, đã có người thay hắn bảo vệ.

 

Nhưng mà, làm sao có thể không đau đây?

 

Đó là cô nương mà hắn đã nâng niu như trân bảo suốt hai mươi năm.

 

Hắn bệnh đến mức không thể gượng dậy nổi, cũng không còn điều gì để lo lắng nữa.

 

Vào một đêm yên tĩnh, hắn nhắm mắt lại.

 

Trong giấc mơ, có một cô bé nho nhỏ hỏi hắn:

 

“Thái tử ca ca, thanh mai có ngon không?”

 

Hắn lặng lẽ vuốt ve bức tranh vẽ trộm gương mặt say ngủ của nàng, hiếm hoi mà đỏ mặt, đáp:

 

“Ngon lắm.”

 

Hoàn.

Hết Chương 19:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page