Chương 1:
26/03/2025
Chương 2:
26/03/2025
Chương 3:
26/03/2025
Chương 4:
26/03/2025
Chương 5:
26/03/2025
Chương 6:
26/03/2025
Chương 7:
26/03/2025
Chương 8:
26/03/2025
Chương 9:
26/03/2025
Chương 10:
28/03/2025
Chương 11:
28/03/2025
Chương 12:
28/03/2025
Chương 13:
28/03/2025
Chương 14:
28/03/2025
Chương 15:
28/03/2025
Chương 16:
28/03/2025
Chương 17:
28/03/2025
Chương 18:
28/03/2025
Chương 19:
28/03/2025
Khi xưa, Triệu Hành vừa gặp Ứng Như Thị đã say đắm, từng thốt lên lời này, trong đó chứa cả danh tự của nàng ta, một thời vang danh thiên hạ như một giai thoại tình thâm.
Ứng Như Thị bật cười, ánh mắt hoang mang mà đau đớn:
“Thiên hạ đều nói ta và Triệu Hành tâm ý tương thông. Hắn quả không hổ là Thái tử, tâm cơ thâm trầm, diễn kịch xuất sắc, lừa được tất thảy mọi người, lừa được ngươi, chỉ duy ta là tỉnh táo.”
“Ngay từ ngày ta bước vào Đông cung, ta đã biết, câu thơ ấy vốn chẳng dành cho ta. Hóa ra, trên đời này vẫn còn một người tên là Lý Khanh Khanh.”
(Nghĩa của câu trên là: Ta thấy Khanh Khanh thật kiều mỵ, đoán rằng Khanh Khanh nhìn ta cũng như thế.)
“Nếu ngươi mở từng cuộn sách của hắn ra, sẽ thấy bên trong viết đầy cái gì? Là Lý Khanh Khanh, là giấc mộng về Khanh Khanh, là thanh mai trúc mã năm nào. Duy chỉ không có ta.”
“Sau khi ta thay hắn đưa thanh mai đến cho ngươi, hắn lại lấy một giỏ đầy thanh mai ném trước mặt ta, ép ta phải ăn hết từng quả một.”
“Có thấy nực cười không? Hắn thích ngươi đến vậy, nhưng lại chẳng thể để ngươi hay biết.”
“Hắn chưa từng chạm vào ta, biết rõ ta giả mang thai, nhưng chỉ có thể dung túng, lại còn phải cùng ta diễn kịch. Nực cười biết bao!”
“Lần đó ở Thừa Thiên môn, có lẽ ngươi không hay biết. Khi hắn lật tìm từng thi thể dơ bẩn, đến lúc thấy được nữ thi mang lưu ly thủ trạc của ngươi, hắn liền nôn ra một búng máu.”
“May mắn không phải là ngươi, ta còn thay hắn thở phào nhẹ nhõm.”
“Người quá thông tuệ ắt sẽ đoản mệnh, hắn sống không được bao lâu nữa, nhưng vẫn muốn kéo ta xuống bồi táng, để bịt kín miệng ta, để ngươi không biết gì cả, cả đời này không còn một chút vương vấn nào về hắn.”
“Lý Khanh Khanh, ta chỉ có một điều hối tiếc, chính là chưa đủ nhẫn tâm để gi*ết ch*ết ngươi.”
Ta lặng lẽ nhìn nàng ta, chẳng thấy vui mừng, cũng chẳng cảm thấy bi ai. Chỉ nhàn nhạt hỏi:
“Ngươi kể ta nghe những điều này, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Ứng Như Thị trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt điềm nhiên của ta, ngây ra hồi lâu, rồi đột nhiên bật cười.
Nàng ta cười đến mức nước mắt cũng trào ra.
“Triệu Hành… hóa ra, hóa ra đây mới chính là điều ngươi mong muốn.”
Người đàn bà điên loạn ấy bị thị vệ đá văng ra xa, mà ngay lúc ấy, cuối con phố dài, một người thúc ngựa lao đến.
Tà áo tung bay trong gió, so với ánh dương còn chói lọi hơn đôi phần. Chàng ấy ghìm cương ngựa lại bên ta, trên môi ẩn hiện một nụ cười:
“Vương phi, có muốn ngồi trên ngựa của bổn vương không?”
Còn chưa đợi ta gật đầu, chàng đã vươn tay siết chặt lấy eo ta.
Đến khi ta kịp phản ứng, đã ngồi nghiêng trên yên ngựa, trước người chàng.
Bởi vì chàng phải cầm dây cương, nên vòng tay ôm ta càng chặt hơn.
Hơi thở ấm áp khẽ lướt qua tai, chàng khẽ nói:
“Thánh thượng băng hà rồi.”
Ta ngước mắt nhìn trời, ánh dương chói chang đến lóa mắt.
Ta nhớ lại năm ta cập kê, theo phụ thân đi Tây Bắc. Khi ấy, Triệu Hành tiễn ta rời kinh, ta từng nói:
“Thái tử ca ca, hãy đợi ta nhé.”
Hắn đã không đợi.
Thuở thiếu niên, từng ước hẹn sẽ cùng nhau bạc đầu. Nay vật đổi sao dời, tất cả đều đã hóa thành tro bụi.
Năm ấy, ta hai mươi, hắn hai mươi ba.
Rất nhiều năm sau, ta chín mươi chín tuổi, hắn vẫn mãi hai mươi ba.
Cố Cảnh Sách cúi mắt nhìn ta. Ta nghiêng đầu, nói khẽ:
“Đại tang thiên tử, thiên hạ cấm cưới gả. Bạc của chàng coi như tiêu uổng rồi.”
Ta nhỏ giọng hơn một chút:
“Nhưng ta sẽ lấy thân mình bồi thường cho chàng, chàng không được ghét bỏ.”
Cố Cảnh Sách nhướng mày, vô cùng nghiêm túc đặt một nụ hôn nóng ấm lên mí mắt ta, nhẹ giọng nói:
“Ta nào dám chứ, Lý gia Tiểu Khanh Khanh.”
Chàng khẽ cười, vài sợi tóc rơi xuống bên trán:
“Tám mươi năm còn lại, ta đều thuộc về nàng, mong phu nhân thương xót.”
“Rượu thanh mai trong nhà đã hâm nóng rồi, chúng ta cùng trở về uống nhé.”
Ta xoay đầu, mỉm cười, nhẹ nhàng móc ngón tay vào tay chàng, không lời đáp lại, nhưng cũng đã ngầm đồng ý.
Từ nay về sau, tám mươi năm còn lại, xin Nam An Vương chỉ giáo nhiều hơn.
You cannot copy content of this page
Bình luận