Thanh Mai Có Ngon Không?

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

Ta cùng Cố Cảnh Sách đến Lĩnh Nam.

 

Thần y quả nhiên danh bất hư truyền.

 

Đến đầu hạ năm sau, cổ tay trái của ta đã hoàn toàn hồi phục. 

 

Cảm giác ấy chẳng khác nào một kẻ bại liệt bỗng nhiên có thể bước đi. 

 

Ngay lập tức, ta dùng cung tiễn của Cố Cảnh Sách đi săn về không ít thỏ rừng.

 

Lĩnh Nam dân phong chất phác, ta giẫm lên bùn đất, tay xách vài con thỏ trở về, trên đường đi không ngừng có người chúc mừng. 

 

Đến cả người bán cá cũng dúi cho ta mấy con cá, vui vẻ chúc:

 

“Vương phi đại hỷ!”

 

Ta vốn chẳng có danh phận gì rõ ràng. 

 

Khi có người tò mò hỏi nữ tử bên cạnh Nam An Vương là ai, ta tiện miệng đáp là biểu muội xa của chàng. 

 

Kết quả, lại bị Cố Cảnh Sách nheo mắt nhìn một cái đầy ẩn ý.

 

Đêm đó, ta liền bị chàng áp xuống, cắn lấy vành tai, giọng khàn khàn:

 

“Nhà ai có biểu muội lại ở trong phòng huynh trưởng lúc nửa đêm chứ?”

 

Ta chẳng hiểu gì, chỉ biết khi quay về Nam An Vương phủ, đến cả cặp sư tử đá trước cửa cũng bị quấn vải đỏ. 

 

Trong phủ người tới người lui, nhộn nhịp chuẩn bị lễ nghi.

 

Ta đi vào trong, thấy Cố Cảnh Sách đang ngồi bên bàn đá, tóc buộc cao, chuyên chú nấu một bình thanh mai tửu.

 

Thấy ta, chàng giơ tay vẫy gọi:

 

“Hôm nay ta mới đào ra một hũ, mau lại đây nếm thử một ngụm.”

 

Ta nhìn chàng, nhướng mày hỏi:

 

“Sao ta lại trở thành vương phi rồi?”

 

Chàng khẽ liếm răng, ánh mắt tựa như trường tinh trong đêm tối, sáng rực mà thâm sâu.

 

Cố Cảnh Sách cười nhẹ, chậm rãi nói:

 

“Ta nào dám để nàng làm thiếp? Dù thế nào, cũng phải là chính thất phu nhân.”

 

Chàng thở dài một hơi, lại ra vẻ đáng thương:

 

“Thật đáng thương cho một Nam An Vương như ta, phủ đệ trống vắng, đám lão thần trong triều hận không thể đem khuê nữ nhà mình nhét vào vương phủ. Ta có thể làm sao đây?”

 

Ta cố ý trêu:

 

“Chàng còn có thể làm gì nữa?”

 

Chàng khẽ than một tiếng, nhưng ánh mắt lại ôn nhu vô hạn:

 

“Ai bảo trong lòng ta, từ lâu đã có một quả thanh mai nhỏ chứ.”

 

“Lý Khanh Khanh, ta phải làm sao với nàng đây?”

 

Làm sao ư? Ta đã uống chén hỷ tửu từ thanh mai của chàng ấy, vậy thì cũng chỉ có thể gả cho chàng mà thôi.

 

Cố Cảnh Sách vô cùng hào phóng, hôn sự còn chưa thành mà tiền thưởng đã ban khắp cả thành. 

 

Ta trách chàng tiêu xài hoang phí, chàng lại vô cùng kiêu ngạo đáp:

 

“Bổn vương có tiền, ta đã bắt đầu tích bạc từ lần đầu tiên gặp nàng dâu này.”

 

“Trước đây cứ nghĩ không còn cơ hội dùng đến, đau lòng lắm. Nay rốt cuộc cũng có thể tận dụng rồi.”

 

Dân chúng Lĩnh Nam đều biết, Nam An Vương phong lưu đa tình bấy lâu, rốt cuộc cũng muốn thành thân, khiến biết bao nữ tử trong khuê phòng phải rơi lệ.

 

Ta đã lâu không còn nhớ đến những chuyện ở Thượng Kinh, cho đến một ngày, trên đường có một bà lão ăn xin chặn xe liễn của ta lại.

 

Nha hoàn vén rèm xe màu tía lên, bà ta đưa tay gạt đi mái tóc bù xù trên mặt, từ đường nét mơ hồ kia, ta vẫn có thể nhận ra người ấy là ai. 

 

Ai có thể ngờ, Thái tử phi năm xưa từng phong quang vô hạn, nay lại rơi vào cảnh ngộ này?

 

Nghe nói Ứng thượng thư lại phạm tội, tội trạng chồng chất, ngay cả Ứng Như Thị cũng không thoát khỏi liên can. 

 

Cả triều đều ca ngợi Triệu Hành anh minh.

 

Ứng Như Thị ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt dừng lại thật lâu trên viên bảo thạch nơi tóc mai của ta, tựa hồ luyến tiếc, rồi lại nhìn ta, trong mắt không khỏi chất chứa hận ý:

 

“Lý Khanh Khanh, ngươi vẫn chưa ch*ết sao? Thật đáng tiếc.”

 

Thị vệ bên cạnh lập tức giáng cho nàng ta một bạt tai:

 

“To gan! Sao dám vô lễ với vương phi?”

 

Ứng Như Thị lau vệt máu bên khóe môi, cười nhạt một tiếng, lại ngước lên nhìn ta, chậm rãi hỏi:

 

“Ngã kiến khanh khanh đa vũ mị, liệu khanh khanh kiến ngã ứng như thị… ngươi đoán xem, câu này có ý gì?”

 

Ta đương nhiên biết câu này. 

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page