Chương 1:
26/03/2025
Chương 2:
26/03/2025
Chương 3:
26/03/2025
Chương 4:
26/03/2025
Chương 5:
26/03/2025
Chương 6:
26/03/2025
Chương 7:
26/03/2025
Chương 8:
26/03/2025
Chương 9:
26/03/2025
Chương 10:
28/03/2025
Chương 11:
28/03/2025
Chương 12:
28/03/2025
Chương 13:
28/03/2025
Chương 14:
28/03/2025
Chương 15:
28/03/2025
Chương 16:
28/03/2025
Chương 17:
28/03/2025
Chương 18:
28/03/2025
Chương 19:
28/03/2025
Hắn dứt khoát thay y phục của ta cho nàng ta, còn ta thì tháo chuỗi lưu ly đeo trên cổ tay, vốn dùng để che vết sẹo, tiện tay đeo vào cổ tay nàng ta.
Sau đó Cố Cảnh Sách ném nàng ta vào đống thi thể, cứ như vậy, coi như Lý Khanh Khanh đã ch*ết trong trận hỗn loạn này.
Cuộc bạo loạn lần này kỳ thực cũng sớm lắng xuống, Cố Cảnh Sách nói, Triệu Hành chưa chắc không biết trước sẽ có thích khách tập kích.
Chẳng qua hắn đã sớm bày bố chu toàn, chỉ là nhân cơ hội thả lưới bắt trọn đám nghịch thần tặc tử mà thôi.
Ta thở dài than một tiếng:
“Quả nhiên là bậc đế vương.”
Bởi vậy, mấy ngày nay, trong thành lùng soát vô cùng nghiêm ngặt.
Tuy nói không phải là biến cố gì quá lớn, nhưng Triệu Hành vẫn hạ lệnh phong tỏa cửa thành, kiểm tra nghiêm ngặt đường sông, nói là để truy bắt kẻ trốn chạy.
Chắc hẳn hắn cũng đã biết ngày hôm ấy ta xuất hiện ở dưới cửa Thừa Thiên, trong lòng ngấm ngầm suy đoán, chỉ e hắn thật sự mong ta bỏ mạng trong trận loạn này.
Hiếm khi ta thất thần một lúc, lại bị Cố Cảnh Sách búng trán.
Ta trợn mắt trừng hắn, hắn lại cười cợt, giấu tay ra sau lưng.
Cố Cảnh Sách hỏi:
“Nàng đoán xem, ta mang thứ gì đến này?”
Ta nghiêng đầu muốn nhìn, lại bị bàn tay to lớn của hắn che trán, đến khi hắn lấy ra, mới thấy đó là một chiếc mặt nạ hồ ly, sắc đỏ tươi xen lẫn hồng phấn.
Hắn hơi nhướng mày, hỏi: “Có giống nàng không?”
Hắn khẽ cười, giọng điệu thấp trầm: “Một tiểu hồ ly.”
Ta trừng mắt nói: “Giống chỗ nào?”
Cố Cảnh Sách cúi người xuống, cầm chiếc mặt nạ đặt lên mặt ta so thử, nhưng ánh mắt hắn lại dừng trên gương mặt ta, chứ không phải chiếc mặt nạ.
Hắn cười nhẹ, nói:
“Còn thiếu một nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt, thì sẽ càng giống hơn.”
Ta đối diện với hắn, không hiểu sao lại mặt cảm thấy nóng lên, vội dời ánh mắt đi nơi khác, hỏi:
“Chiếc mặt nạ này dùng để làm gì?”
Hắn đáp:
“Đêm mai chính là hội hoa đăng, dù có phong tỏa cả kinh thành, nửa đêm cũng có thể nhân cơ hội rời khỏi Thượng Kinh.”
Do việc truy bắt tội phạm, kinh thành đã cấm ra vào nhiều ngày.
Nhưng hội hoa đăng là đại lễ cuối hạ của Đại Tuyên, nam nữ ra ngoài đều phải mang nửa mặt nạ.
Đến lúc đó, mọi xao động trong Thượng Kinh đều sẽ bị sự phồn hoa rực rỡ này làm dịu lại, lòng dân cũng tạm thời yên ổn.
Ta nắm nhẹ một góc tay áo hắn, khẽ hỏi:
“Cố Cảnh Sách, Lĩnh Nam có gì?”
Hắn nói:
“Có vải lụa tươi tốt, có lúa gạo thượng hạng, non nước hữu tình, chỉ là muỗi mòng nhiều hơn đôi chút.”
“Nhưng nàng yên tâm, chỉ cần nàng ở bên ta, ta bảo đảm ngay cả côn trùng cũng không dám cắn nàng.”
Hắn vốn phong lưu phóng khoáng, nói đến đây, ánh mắt lại lộ ra vài phần ngạo nghễ tùy ý.
Ta chợt nhớ lại, sau khi lão Vương gia mất, hắn bị đày đến Lĩnh Nam xa xôi.
Khi ấy, ai cũng nghĩ đứa trẻ mười ba tuổi như hắn sẽ vong mạng nơi đó. Nhưng ai có thể ngờ, hôm nay gặp lại, hắn vẫn có thể cười cợt tự tại như vậy.
Ta nhỏ giọng hỏi: “Lúc ngươi mới đến đó, nơi ấy cũng tốt như bây giờ sao?”
Nghe vậy, hắn mới thu lại vẻ cợt nhả, hạ mắt nhìn ta, nụ cười cũng trở nên nhạt nhòa.
Hắn nói: “Không phải.”
“Dù sao Lĩnh Nam cũng ít người, quan lại và thổ phỉ cấu kết với nhau, chẳng ai xem một đứa trẻ mười ba tuổi như ta ra gì.”
“Độc trùng, mãng xà, chướng khí, ám tiễn minh thương, ta đều đã trải qua, đôi khi chỉ nhờ may mắn mới giữ được mạng.”
“Nhưng theo năm tháng, bọn chúng không còn áp chế được ta nữa. Hiện tại, nơi ấy đã là chốn tốt đẹp, cũng không uổng công bách tính gọi ta một tiếng Nam An Vương.”
Hắn nói nhẹ bẫng, nhưng ta biết đó chỉ là một góc nhỏ trong quá khứ nặng nề của hắn.
Đột nhiên, hắn đưa tay chạm lên đuôi mắt ta, nơi đó có một nốt ruồi nhỏ mờ nhạt.
Hắn khẽ cười, nói:
“Lý gia tiểu Khanh Khanh, nhìn ta như vậy, chẳng lẽ là đang thương xót ta sao?”
Ta mở to mắt, cười tủm tỉm đáp:
“Đúng vậy, Nam An Vương.”
You cannot copy content of this page
Bình luận