Thanh Mai Có Ngon Không?

Chương 13:

Chương trước

Chương sau

Bị hắn mạnh mẽ kéo vào lòng, ta theo bản năng ngẩng đầu, vừa vặn thấy… vành tai hắn phiếm đỏ.

 

Chẳng biết vì chạy nhanh hay vì điều gì khác, hắn không nói gì, nhưng bàn tay vẫn giữ chặt lấy ta không buông.

 

Mùi hương trên người hắn rất dễ chịu, không giống với bất kỳ loại hương liệu nào có trong kinh thành.

 

Ta nghe thấy âm thanh binh khí va chạm, tiếng lưỡi dao rút ra khỏi huyết nhục, dân chúng hoảng loạn tứ tán. 

 

Ta không nhịn được mà nắm chặt vạt áo của Cố Cảnh Sách thêm một chút.

 

Ta thực lòng cảm kích hắn, nếu không, e rằng trên mặt đất này sẽ lại có thêm một bộ thi thể vô danh, chính là ta.

 

Không rõ đã qua bao lâu, âm thanh huyên náo bên ngoài dần yên lặng. 

 

Ta và Cố Cảnh Sách đã vào trong một tòa tiểu lâu, hắn rót cho ta một chậu nước sạch để rửa mặt. 

 

Thế nhưng ta lại thấy trên mặt hắn vương vài giọt huyết sắc, vậy mà vẫn toát lên vài phần yêu dị phong lưu.

 

Ta chỉ cho hắn xem, hắn liền ghé lại, mượn mặt nước soi vết máu trên dung nhan, chẳng ngờ lại vô tình va đầu vào ta. 

 

Hắn giơ tay xoa trán, hít một hơi, thấp giọng than:

 

“Ly gia khanh khanh, dung nhan sinh ra đã đẹp như vậy, không ngờ đầu lại cứng đến thế, vẫn giống hệt thuở nhỏ.”

 

Ta đỏ bừng cả mặt, ai mà ngờ hắn vẫn nhớ chuyện thuở ấu thời ta từng giao thủ với hắn, nhưng rốt cuộc lại yếu thế, chỉ có thể cứng đầu dùng chính đầu mình mà húc hắn. 

 

Khi đó Triệu Hành tách bọn ta ra, gần như bất đắc dĩ mà xoa đầu ta, hỏi có đau hay không. 

 

Ta kiêu ngạo đáp: 

 

“Không đau! Đầu ta rất cứng!”

 

Nhưng đến cuối cùng, ta lại đâm đầu vào Triệu Hành, đến mức đầu chảy cả máu.

 

Bấy giờ Cố Cảnh Sách nửa quỳ trước mặt ta, cầm lấy bàn tay đã vương chút bẩn của ta nhúng vào nước, hàng mi dài hơi rủ xuống, tóc đuôi ngựa buộc cao cũng xõa xuống vài sợi. 

 

Một kẻ luôn tùy ý làm càn như hắn, vậy mà cũng có khoảnh khắc trầm tĩnh và ôn hòa thế này. 

 

Bàn tay hắn nhiễm nước nhưng vẫn ấm, chạm lên cổ tay trái của ta, ấn xuống một huyệt vị, nhưng ta đã chẳng còn cảm giác gì nhiều nữa.

 

Ta bình thản nói:

 

“Năm thứ ba sau khi ngươi rời đi, Thái tử bị thích khách hành thích, ta dùng loan đao cản kiếm cho hắn, kết quả lại bị đâm trúng cổ tay trái, từ đó đến nay không thể dùng lực, cầm đao hay giương cung đều chẳng thể làm được nữa.”

 

Mi mắt Cố Cảnh Sách khẽ rung lên, hắn lấy khăn lau khô nước trên tay ta, rồi ngước mắt nhìn ta:

 

“Lĩnh Nam có một vị thần y tính tình cổ quái, có thể cải tử hoàn sinh, nối liền gân cốt.”

 

“Thuở thiếu niên ta từng bị phái đến Lĩnh Nam, chịu không ít khổ sở, lần thảm hại nhất suýt nữa đứng dậy không nổi, hắn vẫn có thể chữa khỏi. Nàng cũng có thể.”

 

“Những năm qua ta đã thu thập được không ít thanh đao tinh mỹ, nghĩ rằng chắc chắn nàng sẽ thích.”

 

Hắn nghiêm túc nhìn ta, đưa tay vén những sợi tóc rối bên thái dương của ta:

 

“Tay có thể chữa, khanh khanh, rồi nàng cũng sẽ tốt lên thôi.”

 

Lầu vốn không cao, nhưng không biết từ đâu một luồng khí nóng hừng hực tràn đến. 

 

Dưới đường phố, tiếng người huyên náo, hóa ra là Thái tử phủ bốc cháy. 

 

Ta đứng lên, tựa lan can trông xa, chỉ thấy ngọn lửa hừng hực nhấn chìm cả Đông Cung, đồng thời cũng thiêu rụi mười sáu năm qua của ta và Triệu Hành.

 

Cố Cảnh Sách đứng sóng vai bên ta, thân hình cao ráo như ngọc:

 

“Đêm nay, Thượng Kinh không được yên bình.”

 

Mùi hương trên người hắn theo gió vương đến chóp mũi ta. 

 

Ta không nhịn được mà nghiêng qua ngửi nhẹ, thấp giọng hỏi:

 

“Hương trên người ngươi rất dễ chịu, từ nãy ta đã muốn hỏi rồi, đây là mùi gì?”

 

Cố Cảnh Sách hạ mắt nhìn ta, yết hầu khẽ động:

 

“Là mê điệt. Lĩnh Nam có rất nhiều kỳ hoa dị thảo.”

 

“Thẹn thùng sao?”

 

“Chỉ đối với ngươi mà thôi.”

 

Không rõ Cố Cảnh Sách tìm từ đâu được một thi thể nữ tử, dáng người hết sức giống ta, gương mặt lại đã không còn nhận ra được nữa. 

 

Hết Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page