Chương 1:
26/03/2025
Chương 2:
26/03/2025
Chương 3:
26/03/2025
Chương 4:
26/03/2025
Chương 5:
26/03/2025
Chương 6:
26/03/2025
Chương 7:
26/03/2025
Chương 8:
26/03/2025
Chương 9:
26/03/2025
Chương 10:
28/03/2025
Chương 11:
28/03/2025
Chương 12:
28/03/2025
Chương 13:
28/03/2025
Chương 14:
28/03/2025
Chương 15:
28/03/2025
Chương 16:
28/03/2025
Chương 17:
28/03/2025
Chương 18:
28/03/2025
Chương 19:
28/03/2025
Lúc này, Triệu Anh trở nên ngoan ngoãn, hai tay dâng hết đồ ăn cho ta, còn nghiêm túc dặn dò:
“Khánh tỷ tỷ, tỷ giữ gìn sức khỏe, chờ hoàng huynh có thời gian, ta lại đến tìm tỷ.”
Ta xoa đầu hắn.
Hắn bước về phía Triệu Hành, nhưng vẫn không ngừng lưu luyến ngoái đầu nhìn ta.
Triệu Hành vẫn đứng yên tại chỗ, dõi mắt nhìn ta.
Cố Cảnh Sách cũng đứng dậy rời đi, tiện tay nhặt vài quả đào giấu vào trong ngực áo.
Khi lướt qua ta, hắn khẽ thở dài:
“Thái tử phủ này nhỏ quá, trời cũng vuông vức bốn bề, Lý gia tiểu Khanh Khanh.”
Nhìn theo bóng bọn họ dần đi xa, ta xoay người, ngẩng đầu nhìn lên.
Cây đào này năm đó ta và Triệu Hành cùng trồng, khi ấy chỉ là một gốc cây non thấp bé, giờ đây tán lá đã sum suê.
Rõ ràng không ai chăm sóc cẩn thận, vậy mà năm nay lại đơm quả trĩu cành.
Ta nghĩ, dùng để ủ rượu hẳn là không tệ.
5
Ta còn chưa ở trong thái tử phủ bao lâu, đã nghe tin tân đế sẽ thả thiên đăng trên lầu thành Thừa Thiên Môn.
Thả thiên đăng là tập tục lâu đời của Đại Tuyên, mang ý nghĩa cầu mong thiên hạ gió hòa mưa thuận, thể hiện lòng nhân từ của bậc đế vương.
Bách tính trong kinh thành đều sẽ đến xem.
Nếu ta vẫn còn là thê thiếp của Triệu Hành, tất nhiên sẽ cùng hắn lên Thừa Thiên Môn dự lễ.
Nhưng nay ta chỉ là một phế phi, an phận ở lại Đông Cung hoang vắng này là được.
Chỉ là, có người nhất quyết không muốn để ta bình yên ngồi đây mà ngẩn ngơ.
Ứng Như Thị cố tình căn dặn thị vệ trông coi Đông Cung, nhất định phải đưa ta đi xem lễ, cùng với hàng vạn dân chúng trong kinh thành, ngước mắt chiêm ngưỡng uy nghi trên Thừa Thiên Môn.
Ban đầu, ta không hiểu dụng ý của nàng ta.
Cho đến khi ta ẩn mình giữa dòng người, quỳ xuống cùng tất thảy bách tính, hô vang vạn tuế, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên lầu thành cao cao, Triệu Hành và Ứng Như Thị sóng vai xuất hiện.
Dưới ánh đèn thiên đăng rực rỡ, bọn họ cùng nhau nở nụ cười, hòa vào uy nghi của vạn dặm nghi trượng.
Lúc này, ta mới hiểu được, nàng ta muốn ta phải nhìn cho thật rõ, muốn ta hiểu rằng giữa nàng ta và Triệu Hành, không bao giờ có chỗ cho một người thứ ba.
Nàng ta muốn ta biết rằng, người cùng Triệu Hành nhận thiên hạ bái lạy, từ đầu đến cuối, chỉ có nàng ta mà thôi.
Chỉ tiếc rằng, ta đã chẳng còn cảm giác gì nữa rồi.
Từ nhỏ ta đã có thị lực rất tốt.
Phụ thân từng bỏ số bạc lớn mời sư phụ dạy bắn cung cho ta, bài học đầu tiên chính là phải nhìn rõ động tĩnh của từng chiếc lá liễu cách xa trăm bước.
Lúc này, ta đứng thẳng dậy cùng dòng người, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hành trên tường thành cao vời vợi.
Mão miện treo mười hai chuỗi ngọc trai trắng, phong thái đế vương hoàn toàn bộc lộ.
Ta thật sự may mắn, hắn đã trưởng thành đúng như dáng vẻ mà ta từng mong chờ khi còn nhỏ.
Thực ra, ta đã nghĩ thông suốt rồi.
Ứng Như Thị nói cũng không sai, bao nhiêu năm qua, Triệu Hành chỉ coi ta là muội muội mà thôi.
Ta chậm rãi thở dài, đưa tay che mắt.
Cũng tốt, ta chỉ mất hai năm để thử và sai, hiện tại ta chỉ mới mười chín tuổi, vẫn còn cơ hội bắt đầu lại.
Những lời chúc tụng đầy vẻ hình thức kia, ta nghe qua loa mà không thật sự để tâm.
Một nội giám bưng một chiếc thiên đăng màu vàng sáng đưa đến tay Triệu Hành.
Ta hơi sững lại.
Nếu là người khác, có lẽ không nhìn rõ, nhưng ta lại thấy trên bề mặt thiên đăng, ngoài những dòng cầu chúc lên trời cao, còn có một họa đồ được vẽ lên.
Ta muốn nhìn kỹ hơn, nhưng lúc này, bề mặt đó đã bị xoay lại, hướng vào lòng bàn tay Triệu Hành.
Ta lặng lẽ suy nghĩ.
Có lẽ đã đến lúc nên uống viên giả ch*ết mà phụ thân để lại.
Đào ta đã ăn, dáng vẻ Triệu Hành làm hoàng đế ta cũng đã thấy, ta không còn oán hận nữa.
Có lẽ, đây chính là thời điểm tốt nhất mà ông trời muốn ta rời đi.
You cannot copy content of this page
Bình luận