Chương 1:
26/03/2025
Chương 2:
26/03/2025
Chương 3:
26/03/2025
Chương 4:
26/03/2025
Chương 5:
26/03/2025
Chương 6:
26/03/2025
Chương 7:
26/03/2025
Chương 8:
26/03/2025
Chương 9:
26/03/2025
Chương 10:
28/03/2025
Chương 11:
28/03/2025
Chương 12:
28/03/2025
Chương 13:
28/03/2025
Chương 14:
28/03/2025
Chương 15:
28/03/2025
Chương 16:
28/03/2025
Chương 17:
28/03/2025
Chương 18:
28/03/2025
Chương 19:
28/03/2025
Ta bỗng nhớ đến chuyện phụ thân của Ứng Như Thị đột nhiên bị tố giác tham ô, rồi vô thức hỏi:
“Chuyện của Ứng thượng thư, là ngươi làm à?”
Cố Cảnh Sách chỉ hừ nhẹ một tiếng, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, rồi hắn đột nhiên kéo mạnh ta ra khỏi bóng râm của cây đào, đẩy ta vào vùng nắng ấm rực rỡ.
Hắn nói:
“Đừng bận tâm những chuyện quá bẩn thỉu, ngươi không cần phải nghe. Ngươi chỉ cần nhớ một điều là ta đã nói rồi, ta đến để đưa ngươi ra ngoài ánh mặt trời.”
“Từ Nam đến Bắc, ta đến là để cứu ngươi.”
Ta sững sờ, nhất thời không thể phản ứng.
Cố Cảnh Sách lại chỉ nhẹ nhàng chớp mắt, không nói gì thêm.
Hắn cúi xuống, xem xét rổ đào đỏ vừa hái, rồi vẫy tay gọi Triệu Anh:
“Lại đây, tiểu mập ú, ăn đào đi.”
Lúc này ta mới nhớ ra, liền hỏi:
“Sao các ngươi lại trèo tường vào thái tử phủ?”
Cố Cảnh Sách thản nhiên đáp như chuyện hiển nhiên:
“Vì cửa chính có thị vệ canh giữ.”
Hắn liếc nhìn ta một cái, rồi tiếp lời:
“Thực ra là tiểu mập ú nhớ ngươi, ta về kinh vốn để dự tang lễ tiên đế, nhưng nhàn rỗi lại bị kéo đi dạy nhóc con này cưỡi ngựa bắn cung.”
“Hắn cứ nói nhớ ngươi, học hành chẳng ra gì, quấn lấy ta đòi dẫn đến gặp ngươi.”
Triệu Anh ngẩng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc, lớn tiếng cãi lại:
“Rõ ràng là huynh muốn gặp Khánh tỷ tỷ!”
Cố Cảnh Sách nhanh chóng nhét quả đào vào miệng nhóc con, tai hắn đỏ lên, nhưng lại cố giữ vẻ thản nhiên mà nói với ta:
“Trẻ con nói linh tinh.”
Triệu Anh suýt khóc:
“Đào chưa rửa!”
Nhưng rồi hắn nhai nhai vài cái, mặt mũi lại hớn hở:
“Nhưng mà ngọt ghê!”
Cố Cảnh Sách búng vào trán hắn một cái.
Ta nhìn bọn họ, nhịn không được mà bật cười.
Tâm trạng hiếm khi được bình thản đến thế.
Nhưng đúng lúc này, ta lại thấy khuôn mặt tròn trịa của Triệu Anh dần cứng đờ, đôi mắt mở to kinh ngạc, dáng vẻ hoảng hốt như một đứa trẻ trốn học bị bắt tại trận.
Nụ cười bên khóe môi Cố Cảnh Sách cũng dần thu lại, ánh mắt hắn hướng về phía sau lưng ta.
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên:
“Qua đây.”
Ta xoay người lại.
Triệu Hành đứng cách đó không xa, sắc mặt điềm tĩnh.
Ánh mặt trời chiếu đến chỗ ta và Cố Cảnh Sách thì dừng lại, ngược lại, nơi hắn đứng lại âm u, tựa hồ cả thế gian đều náo nhiệt, chỉ có hắn là đơn độc trong bóng râm.
Hắn nói hai chữ ấy, nhưng ánh mắt đen sâu vẫn luôn dừng trên người ta.
Rõ ràng là mùa hạ, nhưng ta lại có cảm giác như có tuyết mỏng rơi trên người.
Ta thoáng ngẩn ra, suýt nữa đã nghĩ câu đó là nói với ta.
Nhưng Triệu Hành thoáng dừng lại, sau đó nhìn sang Triệu Anh.
Mặt tiểu hoàng tử vẫn còn vương nước đào, nhưng cả người lại hoảng sợ đến phát run.
Triệu Hành gọi lần nữa:
“Triệu Anh, qua đây.”
Mắt Triệu Anh đỏ hoe, nước mắt chực rơi, hắn dịch từng bước nhỏ về phía trước, nhưng đột nhiên bị Cố Cảnh Sách giữ lại.
Cố Cảnh Sách cười nhạt, gọi một tiếng:
“Bệ hạ.”
Dị tính vương của Đại Tuyên vốn dĩ không cần hành lễ.
Hắn cười cười, chậm rãi nói:
“Trẻ con ham chơi, nếu phải luận tội, vậy chi bằng luận từ vi thần trước đi.”
Triệu Hành nhìn Cố Cảnh Sách, nhưng trước tiên, ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc rổ đào dưới đất, rồi chuyển sang quả đào trong tay Cố Cảnh Sách, một quả vừa mới được lau sạch, chuẩn bị đưa cho ta.
Sắc mặt hắn lạnh nhạt như phủ một tầng tuyết, không biết đang nghĩ gì, yên lặng hồi lâu hắn mới khẽ bật cười, hỏi:
“Miễn tử kim bài mà lão vương gia để lại cho ngươi, còn bao nhiêu tấm?”
Cố Cảnh Sách khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút, rồi nhếch môi cười tùy tiện, đáp không chút kiêng dè:
“Còn đủ để thần lại phóng túng thêm một lần nữa.”
Triệu Hành nghe xong, gật đầu như đã hiểu.
Cố Cảnh Sách bèn thuận tay cắn một miếng đào.
Triệu Hành đột nhiên hỏi:
“Ngọt không?”
Cố Cảnh Sách nhướng mày cười:
“Ngọt chứ, sao lại không ngọt được. Lý Khanh Khanh vừa hái mà.”
Triệu Hành không nói gì nữa, chỉ cúi mắt khẽ cười, nhưng ý cười ngày càng lạnh lẽo.
You cannot copy content of this page
Bình luận