Thanh Mai Có Ngon Không?

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Ta và thái tử thanh mai trúc mã mười sáu năm, thế nhưng hắn lại gặp gỡ một mối nhân duyên trời ban.

 

Người trong lòng hắn rơi xuống nước, mất đi hài tử, thái tử bóp chặt cổ ta, nghiến răng, hỏi từng chữ một: 

 

“Có phải ngươi làm không?”

 

Ta nhớ khi xưa hắn từng dịu dàng gọi ta một tiếng “Khanh Khanh”, bây giờ lại đối diện với đôi mắt hẹp dài chất đầy phẫn nộ của hắn, ta khẽ cười, đáp: 

 

“Phải. Là ta.”

 

Ngày thái tử đăng cơ, lập trắc phi làm hoàng hậu.

 

Chúng nhân đều thương tiếc hoàng thái tử phi, khen nàng là bậc nữ tử hiền lương, tinh thông cầm kỳ thư họa, thường xuyên bố thí, giảng đạo, cùng thái tử tôn trọng lẫn nhau.

 

Đâu giống như trắc phi chỉ biết múa đao lộng thương, vô lễ không phép tắc. 

 

Chỉ tiếc, nàng không có một phụ thân hiển hách như trắc phi.

 

Mà rất không khéo, ta chính là trắc phi đó.

 

Nếu màn bi hài kịch này là một vở kịch trong thoại bản, vậy thì ta hẳn là một nữ phụ ác độc, kẻ chuyên giành giật mọi thứ của nhân vật chính, một tảng đá lót đường cho kẻ khác.

 

Công chúa Tề Hoa là muội ruột của thái tử, cùng hoàng thái tử phi giao hảo từ lâu. 

 

Nghe tin ta được sắc phong làm hậu, nàng ta giận dữ xông vào tẩm cung của ta, chỉ tay vào mặt ta mà mắng: 

 

“Ngươi là nữ nhân không biết liêm sỉ!” 

 

Rồi nàng ta thô bạo đá đổ lễ phục mà ta đã chuẩn bị cho đại điển sắc phong.

 

Ta nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn thêm nữa. 

 

Ta đưa tay rút thanh đao treo trên tường, nhưng vì cổ tay đã mất đi sức lực, lưỡi đao buộc dải tua đỏ vang lên một tiếng “keng”, rơi mạnh xuống đất.

 

Ta không còn cầm được đao nữa.

 

Năm đó, ta từng vì thái tử Triệu Hành mà cản một thích khách, lưỡi kiếm xuyên qua xương cổ tay trái của ta. 

 

Từ đó về sau, bàn tay này chẳng thể nào dùng sức được nữa, ngay cả việc cầm đũa cũng trở nên khó khăn.

 

Từ nhỏ ta đã thuận tay trái, mẫu thân đã mất nhiều năm dạy ta sửa đổi, nhưng ta vẫn không thể sửa được. 

 

Giờ đây, ta chỉ có thể dùng tay phải.

 

Triệu Hành từng nói với ta: 

 

“Khanh Khanh, ta sẽ làm tất cả những gì tay trái của nàng từng làm được. Ta sẽ cưới nàng.”

 

Ta vốn là kẻ ít rơi lệ, nhưng khi nghe thấy câu nói ấy, ta lại vì một phần chân tâm trong lời nói của hắn mà động dung, vì ánh mắt ẩn nhẫn của hắn mà lệ rơi.

 

Khi đó, hắn chưa cưới, ta chưa gả. 

 

Hắn là vị hoàng thái tử xuất sắc nhất Đại Tuyên, dù quốc quân sủng ái hoàng đệ, cũng không thể lay chuyển địa vị của hắn.

 

Ta và Triệu Hành thanh mai trúc mã mười sáu năm, từ khi còn quấn tã đã có hôn ước miệng. 

 

Khi còn nhỏ chơi trò gia đình, ta luôn nói rằng ta sẽ gả cho Triệu Hành.

 

Chúng nhân đều cười nhạo một thái tử phong thái vô song lại phải cưới một nữ tử mạnh mẽ như ta, nữ nhi của Lý tướng quân. 

 

Khi ấy ta liền tháo roi bên hông, định quất kẻ nào dám chê cười, nhưng Triệu Hành đã giữ lấy tay ta, ánh mắt hắn ánh lên ý cười, khiến ta không khỏi đỏ mặt.

 

Ai ai cũng biết, Lý tướng quân có một nữ nhi mang cái tên mềm mại là Lý Khanh Khanh, thế nhưng tính tình nàng lại không hề nhu hòa. 

 

Thế mà trước mặt thái tử Triệu Hành, nàng lại ngoan ngoãn như một tiểu hồ ly mềm mại.

 

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, ta ngước nhìn bầu trời đêm, ký ức năm ấy lại dội về trong tâm trí.

 

Hắn không thể cưới ta. 

 

Năm ta mười sáu, theo phụ thân rời kinh thành đi Tây Bắc, thì Ứng Như Thị theo phụ thân tiến kinh phục mệnh. 

 

Ngày nàng ta đặt chân lên bến cảng, một trận gió nhẹ khẽ thổi bay lớp sa mỏng che mặt, cùng lúc cuốn theo tâm tư của thiếu niên năm ấy. 

 

Thái tử Triệu Hành, nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu).

 

Hắn cùng Ứng Như Thị, một là thái tử, một là thái tử phi, mọi người đều nói là thiên tác chi hợp.

 

Không ai còn nhớ đến thanh mai trúc mã năm nào, một Lý Khanh Khanh mờ nhạt trong ký ức.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page